nguẩy: “Không… không cần đâu… em không giúp được gì đâu…”.
Hiểu Khê thất vọng, rồi quay sang nhìn Mục Lưu Băng: “Vậy anh đi giúp
anh Giản Triệt nhé!”
Mục Lưu Băng chậm rãi ngước hàng mi dài rợp bóng, ngắm nghía cô như
nhìn một người từ hành tinh khác. Chắc hẳn anh ta thấy lời đề nghị của cô
khó chiểu hơn cả thuyết tương đối của Einstein nữa.
Minh Hiểu Khê bực bội khi không thấy ai có nhã ý hưởng ứng. Cô dậm
chân, kêu to: “Thế thì cũng phải có người nói cho tôi biết là nhà bếp ở đâu
chứ?”.
Theo hướng tay chỉ của Hạo Tuyết, cô bước vào nhà bếp. Vừa bước vào
cửa, Hiểu Khê đã đứng ngẩn ra nhìn. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ
thấy một người đàn ông nào đeo tạp dề nấu ăn mà có thể đẹp trai phong nhã
đến như thế.
Phong Giản Triệt đang nấu ăn trong bếp, với tư thế ung dung, cử chỉ nhã
nhặn, gương mặt mỉm cười giống như là anh đang hoàn thành một tác
phẩm nghệ thuật đang được chờ đợi nhất trên đời này. Khi phát hiện ra
Hiểu Khê đang thẫn người đứng xem mình nấu ăn, lơ mơ như kẻ mộng du,
Giản Triệt bèn cười, trêu chọc:
“Em chảy cả nước miếng rồi kìa”.
Hiểu Khê cuống quít lau miệng trong vô thức. Nhưng quái, trên miệng cô
làm gì có dính nước gì. Biết anh đang trêu mình, Hiểu Khê mặt đỏ như gấc.
Giản Triệt vẫn tươi cười hỏi: “Em đến giúp anh sao?”.
Hiểu Khê khẽ gật đầu. “Còn mấy người kia đâu?”, anh hỏi tiếp.
Hiểu Khê lúng túng đáp: “À… họ… đều có việc rất quan trọng phải làm…
nên không thể đi được… “.
Giản Triệt cười phá lên: “Hiểu Khê, em đừng nói tốt cho bọn họ nữa. Anh
chơi với họ bấy lâu, lẽ nào lại không hiểu tính của họ sao?”. Kẻ nói dối xấu
hổ cúi gằm mặt.
Phong Giản Triệt vừa rửa cà chua, vừa hỏi: “Em có thể giúp anh gì nào?
Em biết làm gì đây?”.
Hiểu Khê hăng hái bước lên phía trước, nhanh nhẩu: “Việc gì em cũng làm
được, cái này để em rửa cho!”, rồi xắn tay áo lên, tranh rửa. Trong lúc vội