xuất hiện trước mắt cô. Hiểu Khê ngạc nhiên la lên khi nhận ra Đồng:
“Trời, cậu đó sao?”.
Đồng im lặng trả lại trái táo cho Hiểu Khê, ánh mắt buồn bã thê lương, môi
run rảy định nói gì, song lại kìm nén.
Hiểu Khê đón trái táo, nhìn Đồng rất ái ngại: “Cậu đến thăm anh Triệt phải
không? Sao không vào đi? Đứng đây làm gì?”.
Đồng bặm môi, khó nhọc đáp: “Không, mình không thăm anh ấy”.
Hiểu Khê thở dài: “Vậy cậu tới đây làm gì? Muốn thăm thì cứ việc, có gì
mà phải ngại. Rõ là…”.
Đồng chậm rãi ngắm nhìn Hiểu Khê hồi lâu, rồi nói bằng giọng rất tha
thiết: “Minh Hiểu Khê này, hãy nói thật đi, cậu chọn ai?”.
Hiểu Khê ngơ ngác: “Mình không hiểu. Quyết định gì cơ?”.
Bàn tay cô vô tình nắm chặt trái táo mà Đồng vừa trả. “Mục Lưu Băng hay
là Phong Giản Triệt? Cuối cùng cậu chọn ai?”,
Đồng nói dằn từng tiếng. Hiểu Khê bấu chặt vào trái táo, hằn rõ cả vết
móng tay lên nhưng cô vẫn gắng giữ vẻ bình tĩnh: “Mình không hiểu ý
cậu”.
Đôi mắt Đồng nhìn xoáy thẳng vào mắt của Hiểu Khê, khiến cô không thể
trốn tránh. Ánh mắt đó như thiêu đốt cô, đòi hỏi cô phải đối diện sự thật.
Đồng nói tiếp: “Lẽ nào cậu không hiểu được tâm tư của anh Triệt? Anh ấy
yêu cậu”.
Sắc mặt Hiểu Khê chợt tái nhợt, cô ấp úng nói: “Đồng, cậu không được nói
lung tung”.
Đồng cười đau khổ, ánh mắt càng u buồn: “Đó là sự thật. Trước khi cậu
xuất hiện, mình cứ ngỡ anh ấy yêu mình bởi anh ấy đối xử với mình rất tốt,
rất dịu dàng, ai cũng nhận ra điều đó. Nhưng khi cậu xuất hiện, mọi việc đã
hoàn toàn thay đổi”.
Hiểu Khê sợ hãi thanh minh: “Vô lý, trong lòng mình chỉ có Lưu Băng,
mình chỉ coi Giản Triệt như một người anh mà thôi”.
Song có vẻ Đồng không chút mảy may bị tác động bởi những lời lẽ của
Hiểu Khê. Cô vẫn nói tiếp bằng giọng đều đều: “Thực ra, chỉ cần nhìn ánh
mắt anh ấy dành cho cậu, mình đã hiểu cả. Mình đã lo lắng, sợ hãi rằng cậu