sẽ giành mất anh ấy. Mình đã cố gắng vượt qua mọi rào cản để bày tỏ tình
cảm với Triệt. Nhưng… mình đã thất bại”.
Hiểu Khê la lớn: “Không phải vậy đâu. Cậu và anh Triệt là…”, rồi cô chợt
nhớ ra phải ngưng bặt, gắng không để bí mật to lớn này bị vuột ra khỏi
miệng trước khi Giản Triệt cho phép nói.
Đồng xua tay, vẻ chán nản: “Hiểu Khê, cậu quá ngây thơ, quá dễ tin người.
Đừng thương hại cho mình. Mình không yếu đuối, không đáng thương như
cậu nghĩ đâu”.
Hiểu Khê xót xa nhìn Đồng, trái tim cô như bị vò xé, cô rất muốn nói thật
với Đồng về cái bí mật ghê gớm kia, rằng Đồng chính là em gái cùng cha
khác mẹ với Giản Triệt, song cô lại không dám.
Giọng Đồng đầy đau đớn, u uất: “Từ nhỏ mình lớn lên trong Liệt Viêm
Đường. Mình làm gì có sự hồn nhiên, ngây thơ như bao đứa trẻ khác. Mình
và Triệt quá khác nhau. Mẹ anh ấy ghét mình, hận mình cũng đúng thôi.
Mình biết hôm mình bày tỏ tình cảm với anh Triệt, cậu nấp sau lùm hoa.
Mình muốn cậu biết tình cảm thật của mình với anh ấy để cậu không nỡ
cướp anh ấy của mình”.
Nói đoạn, Đồng ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt như dại đi: “Hiểu Khê, cậu có
biết mình hận cậu đến mức nào không? Trong con mắt Triệt chỉ có hình
bóng cậu mà thôi. Còn cậu lúc nào cũng ra cái vẻ thương xót mình, mình
không cần điều đó”.
Hiểu Khê rùng mình ớn lạnh. Cô gắng ôm túi táo sát vào người như muốn
tìm hơi ấm. Nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ những lời Đồng nói hồi lâu, Hiểu
Khê mở mắt ra, nhìn thẳng vào Đồng, nói rành mạch: “Đồng này, mình
không hiểu tại sao cậu lại nói như vậy với mình. Chắc hẳn cậu muốn mình
bị tổn thương, bị khó xử? Được, vậy coi như cậu đã đạt mục đích. Còn
mình, bao giờ mình cũng coi cậu là người bạn tốt. Nếu cậu đã nói xong,
hãy để mình đi”.
Đồng im bặt, đứng ngây như một pho tượng. Thấy cô không có phản ứng
gì, Hiểu Khê dợm chân định bỏ đi, bỗng Đồng lại nói tiếp bằng giọng run
run: “Mình xin cậu, đừng làm tổn thương tới anh Triệt”.
Hiểu Khê chậm rãi xoay người lại, cố gắng phân tích những gì mà Đồng