Âm thanh êm êm của chiếc chuông gió nghe còn hay hơn gió xuân. Hiểu
Khê chớp chớp mắt, ngẩng đầu lên, nhìn anh, hỏi nhỏ: “Vậy đã linh nghiệm
rồi phải không?”.
Giản Triệt mỉm cười: “Vẫn chưa biết!”.
Anh và cô đều ngồi trên giường. Cái chuông gió có hạc giấy, có ngôi sao,
leng keng ở giữa hai người. Khoảng cách giữ mắt và mắt chỉ có một tấc.
Ánh mắt của Giản Triệt hiền hòa như đại dương, ánh mắt của Hiểu Khê
trong xanh như khe suối nhỏ. Trong cái yên tĩnh đó, suy nghĩ của cô chợt
lay động lên, phút chốc đột nhiên nghĩ đến rất nhiều rất nhiều… Mỗi một ý
nghĩ đều là Phong Giản Triệt… Đôi mắt của anh, trong nháy mắt khiến tim
cô đập rộn, có lúc hoảng hốt, có lúc liều lĩnh…
Không kịp nghĩ gì, đột nhiên cô buột miệng nói: “Anh thích em không?”.
Không có gió, nhưng tiếng chuông đột ngột vang lên. Âm thanh rất nhẹ, rất
nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như sự hối hận trong tận đáy lòng của Minh Hiểu
Khê.
Phong Giản Triệt cười cũng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi giống như thấy được sự
hoảng hốt và nghe được nhịp tim đập của Minh Hiểu Khê. Anh dịu dàng
đáp: “Anh đương nhiên thích em mà”.
Hiểu Khê lắc đầu: “Không em nói là loại yêu thích đặc biệt cơ”.
Giản Triệt trầm ngâm do dự. Sự im lặng của anh làm rối loạn hơi thở của
cô. Hiểu Khê không hiểu điều mà chính mình rốt cuộc hy vọng nghe được
là gì.
Mãi lâu sau, Giản Triệt mỉm cười với cô: “Hiểu Khê, anh hy vọng em hạnh
phúc!”
“…”
“Nếu yêu em có thể làm em hạnh phúc, anh sẽ yêu em. Nhưng nếu không
yêu em mà vẫn có thể làm cho em hạnh phúc, vậy chính là anh thích em”.
“Vậy… còn hạnh phúc của anh?”
“Hạnh phúc của anh, chính là nhìn thấy em hạnh phúc”.
Hết chương 3