THỦY XA QUÁN - Trang 10

nắm màu đồng đỏ, thân cửa gỗ gụ màu nâu sẫm. Cánh cửa này sẽ không bao
giờ được mở ra nữa.

Bỗng rùng mình sởn tóc gáy, cái lạnh khó tả tràn ra từ lồng ngực tôi, loang

đến tận xương sống.

8 giờ 45 phút sáng.

Tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường khẽ vang lên, báo hiệu ngày mới
đã bắt đầu. Tiếng chuông rất nhỏ, nghe mờ ảo như bị ngăn cách bởi một lớp
màng.

“Chào ông chủ!” Trong điện thoại là giọng nam trung đầm ấm đôn hậu của

quản gia Kuramoto Shoji. “Bữa sáng đã chuẩn bị xong ạ!”

“Cảm ơn.”
Tôi đặt tẩu thuốc lên giá đỡ, bắt đầu thay quần áo. Cởi đồ ngủ, mặc sơ mi

và quần âu, khoác áo choàng. Xong xuôi, tôi xỏ găng tay trắng. Cuối cùng
là… khuôn mặt.

Mặt nạ.
Mặt nạ này tượng trưng cho toàn bộ cuộc sống, toàn bộ con người của

Fujinuma Kiichi - tôi của ngày hôm nay.

Mặt nạ.
Đúng thế, tôi không có mặt. Ngày nào tôi cũng đeo mặt nạ để che đậy

khuôn mặt thật đáng sợ của mình. Tấm mặt nạ màu trắng này được chế tạo
mô phỏng khuôn mặt vốn có của chủ nhân Thủy Xa Quán, như một lớp cao
su lạnh lẽo, không chút sinh khí dính chặt vào khuôn mặt sống.

8 giờ 55 phút sáng.

Cánh cửa bên tay phải thông sang phòng khách, đối diện với thư phòng, vang
lên tiếng gõ cửa. Giống như mọi hôm, Yurie vợ tôi sẽ mỉm cười bước vào,
cứu vớt con tim cô độc đang hoang mang của tôi.

“Chào anh.” Nàng dùng chìa khóa phụ mở cửa, bộ váy liền trắng tinh

khiến căn phòng sáng sủa hẳn lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.