THỦY XA QUÁN - Trang 137

Trong tích tắc, đâu óc tôi quay cuồng trong khủng hoảng.
Thế này là sao…
Cánh cửa bên phải thông sang thư phòng, cánh cửa màu nâu sẫm luôn

đóng im lìm trong suốt một năm qua đang mở toang.

Chuyện gì thế này?
Tôi cố bình ổn nhịp tim đang đập loạn, tiến về phía cánh cửa lẽ ra phải

đóng chặt ấy.

Trong thư phòng tối om, dường như có thứ gì nấp sâu trong góc kín chuẩn

bị lao ra. Tôi từ từ nhích lại gần, nhòm vào trong và căng tai nghe ngóng.

Lẽ nào…
Nhưng tôi không nghe thấy gì, cũng không có vẻ sẽ nghe thấy gì. Tuy

nhiên…

Tôi thò tay sờ tìm công tắc đèn. Sau đó, cả căn phòng tràn ngập ánh sáng.

Chiếc kệ chất đầy sách, bàn làm việc to nặng màu đen bóng, lò sưởi gạch xây
ở sát tường…

Trong phòng không có ai, tất cả vẫn y như trước, toàn bộ không gian khép

kín này không có một chút thay đổi nào.

Vậy tại sao cánh cửa lại mở?
Một loạt dấu hỏi hiện lên trong óc, tôi giơ hai tay ôm đầu.
Tại sao cánh cửa…
Trên sàn nhà gần chỗ cửa ra vào có một chiếc chìa khóa nhỏ màu đen.

Không cần nhặt lên tôi cũng biết nó là chìa khóa của thư phòng.

Bình tĩnh.
Tôi phải bình tĩnh mà suy nghĩ.
Cửa thông ra hành lang không khóa, cho nên bất cứ ai trong Thủy Xa

Quán đều có thể vào phòng khách của tôi, miễn là chớp được cơ hội. Nghĩa là
sau bữa ăn tối, đã có ai đó vào đây?

Nhưng, chiếc chìa khóa này… chìa khóa thư phòng…
Tôi tắt đèn trong thư phòng rồi đóng cửa, khóa lại như cũ. Ổ khóa này là

kiểu cũ, không bấm được, cho dù đứng ngoài hay đứng trong cánh cửa đều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.