THỦY XA QUÁN - Trang 135

Shimada bỗng kêu lên, cùng lúc này, xe lăn nghiêng về một bên. Hình như

y vấp phải cái gì đó, tôi chưa kịp nhận ra thì cả người lẫn xe đã đổ vật xuống
sàn.

“Xin… xin lỗi anh!” Giọng Shimada hoảng hốt.
“Anh có sao không?” Mitamura vội vã chạy đến.
Trong bóng tối, tôi nằm sấp dưới đất, hai chân cứng đờ, gần như không thể

cựa quậy. Tôi từ từ chống tay nhỏm dậy, để ý sao cho mặt nạ không rơi ra.
Ngửi mùi bùn đất ẩm ướt bám trên thảm trải sàn, tôi cảm thấy mình thật là
thảm hại, chỉ có cách nằm chờ người khác đến cứu.

Shimada khoác tay phải của tôi lên vai, còn Mitamura nắm cánh tay trái

kéo tôi lên.

“Anh không sao chứ, anh Kiichi?”
“Không sao…”
“Thực lòng xin lỗi anh.”
Cuối cùng tôi cũng ngồi lên được xe lăn như cũ.
Shimada thật thà nhận lỗi. “Mép thảm chỗ đó bị quăn lên, chân tôi…”
“Tối thế này dễ bị vấp mà.”
“Anh không bị thương chỗ nào chứ?” Mitamura hỏi tôi.
Tôi đáp ‘Không sao’, và đưa tay khép lại vạt áo choàng xộc xệch. Dưới

ánh nến mờ ảo, gương mặt viên bác sĩ khiến tôi bỗng cảm thấy bất an.

Phòng khách của Fujinuma Kiichi.

11 giờ đêm.

May là không bao lâu sau đã có điện trở lại.

Mò mẫm kiểm tra trong bóng tối tất nhiên cũng gặp vài khó khăn, thoạt

đầu không ai biết hỏng hóc do đâu, nhưng cuối cùng đã tìm ra nguyên nhân là
do điện tiếp xúc kém hay gì đó, tôi cũng không rõ lắm. Kuramoto nói, may
nhờ có Shimada mà họ mới nhanh chóng tìm được nguyên nhân và cách khắc
phục như vậy. Xem ra, mời y vào nhà cũng không đến nỗi là hành động ‘ma
xui quỷ khiến’.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.