THỦY XA QUÁN - Trang 154

lệ.

“Cô chủ làm sao thế?” Kuramoto hỏi, nhưng Yurie không đáp, nàng chỉ

một mực lắc đầu.

“Yurie!” Tôi rồi vần xe lăn đến bên nàng.
Lúc này, Shimada đã quay trở về, thở không ra hơi.
“Anh Kiichi, nguy rồi! Cô ấy… cô Tomoko đã chết! Hình như bị ai đó siết

cổ!”

Yurie lại hét lên rồi đưa tay bịt tai, người dán vào tường, bủn rủn khuỵu

xuống sàn.

“Mau báo cảnh sát! Điện thoại đâu?”
“Đây ạ,” Kuramoto đáp.
“Vậy phiền bác Kuramoto nhé. Tôi đi gọi mọi người dậy.”
Shimada nói, rồi chạy vụt ra ngoài.
Kuramoto chạy đến chỗ điện thoại, còn tôi nhích xe lăn đến bên Yurie.
“Yurie…”
Dù biết là tôi nhưng nàng vẫn ngơ ngác hoang mang như trước, đôi mắt to

rớm nước lạc tròng, tóc dính bết vào má và cổ, đôi môi mấp máy như muốn
nói, nhưng rốt cuộc lại thôi.

“Em bình tĩnh lại đi!” Thấy tình trạng nàng thế này, giọng tôi hơi trách cứ.

“Đã xảy ra chuyện gì, em nói đi chứ?”

Yurie vẫn im lặng. Lòng tôi rối bời nhưng chẳng biết làm gì, đành lặng lẽ

nhìn nàng.

“Ông chủ!” Kuramoto đã gọi điện thoại xong. “Cảnh sát nói lát nữa sẽ đến

ngay. Họ dặn chúng ta giữ nguyên hiện trường và không được đụng đến thi
thể.”

“Độ bao lâu nữa mới tới?”
“Cảnh sát thành phố A đang xe đi gấp tới đây, vì trời mưa, nếu dọc đường

không gặp trắc trở gì thì cũng phải mất gần hai giờ. Đội cảnh sát điều tra của
tỉnh thì sẽ đến muộn hơn.”

Lồng ngực tôi như bị đá đè nặng. Nhớ lại khuôn mặt rầu rĩ của cô giúp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.