THỦY XA QUÁN - Trang 173

gần như không biết gì về thế giới ngoài kia, vì thế cũng rất mù mờ về khái
niệm ‘đe dọa’. Một người bình thường, thông qua tiếp xúc với phim ảnh, báo
chí nói về các vụ án sẽ dễ dàng học được kỹ năng để đe dọa người khác.
Nhưng Yurie bị nhốt kín trong khu nhà này, cho đến năm ngoái vẫn chưa
từng được xem ti vi, thì chắc chắn phải nghĩ nát óc mới tìm ra cách viết lộn
xộn để che giấu bút tích.

“Yurie, trả lời đi.” Tôi cố kiểm soát giọng nói của mình. “Tại sao em lại

dùng thủ đoạn này để đe dọa anh, tại sao lại viết ‘hãy cút khỏi nhà này’?! Có
đúng là em mong muốn vậy không?”

“Không phải…” Rốt cuộc Yurie đã mở miệng.
“Không phải?”
“Em muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi đây, bước ra thế giới bên ngoài… cho

nên…”

Cho nên…
Tôi lại không biết phải nói gì.
Cho nên mới đe dọa tôi?
Yurie lại im bặt, tôi cũng lặng thinh, đầu óc hỗn loạn.
Nàng muốn đi khỏi cái nhà này cũng là điều hợp tình hợp lý. Tôi yêu

nàng, muốn cùng nàng nuôi dưỡng một tình yêu sâu sắc, hai người hạnh phúc
sống bên nhau trong thung lũng này và luôn tin rằng nàng cũng nghĩ như tôi.
Không, không phải! Tôi không hoàn toàn nghĩ như thế. Thực ra tôi sợ, sợ
rằng sau khi nàng hiểu rõ về thế giới bên ngoài, khát khao cuộc sống ngoài
đó, thì nàng sẽ bỏ tôi ở lại rừng núi này mà đi.

Có lẽ Yurie đã tinh ý nhận ra nỗi sợ của tôi.
Bởi thế nàng cũng biết rằng, xin phép tôi là vô ích. Đi một mình hay đi với

tôi, đều không được ưng thuận. Do đó…

Do đó, nàng vào vai kẻ đe dọa để uy hiếp tôi rời khỏi nơi này, nhân tiện

mang nàng đi cùng. Có phải nàng nghĩ như thế?

Tôi có thể dễ dàng đoán ra, cũng đã hiểu được tâm nguyện của Yurie.

Nhưng mặt khác, càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy trái tim mà mình nắm trong
tay, luôn cho rằng bản thân hiểu rất rõ bỗng trở nên quá đỗi xa lạ, không sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.