THỦY XA QUÁN - Trang 174

nắm bắt được.

Lúc này, tôi không biết nói gì hơn nên chỉ đành im lặng. Tôi cuộn chiếc

mặt nạ đặt trên bàn lại, nhét vào túi áo choàng rồi ra khỏi phòng ngủ, để
Yurie tinh thần suy sụp ngồi lại một mình.

Phòng khách của Fujinuma Kiichi.

3 giờ sáng.

Tôi nhích xe lăn đến cạnh cửa sổ, nhìn ra màn đêm bên ngoài. Mặt kính đen
kịt phản chiếu khuôn mặt không đeo mặt nạ của tôi.

Trông xấu xí hết nhẽ!
Đây là cảm nhận từ đáy lòng tôi lúc này.
Xưa kia không như thế. Đôi mắt tinh anh sáng ngời trên khuôn mặt dễ

nhìn năm nào giờ biến thành trống rỗng, đáng khinh, như ánh mắt một con
thú hèn nhát…

Tôi tưởng tượng ra vẻ buồn bã ủ ê của Yurie ở phòng bên lúc này. Vì khao

khát rời khỏi Thủy Xa Quán quá mãnh liệt nên nàng mới làm ra hành vi dọa
dẫm ngu ngốc ấy. Và khi làm ra hành vi phản bội như thế, nàng không còn là
thiếu nữ nữa, mà là một người ‘đàn bà’, một người ‘vợ’ phản bội ‘chồng’
mình. Bị cầm chân lâu ngày trong không gian khép kín, nàng vừa đẹp, vừa
đáng thương, nhưng cũng ngu xuẩn hết chỗ nói.

Sau khi phá vỡ nhịp sống ở nơi này, cô gái chưa chín chắn ấy nghĩ gì? Từ

nay trở đi nàng sẽ ra sao?

Tôi cố sống cố chết giữ gìn sự tĩnh lặng nơi đây. Nhưng, giống như người

ta sớm muộn gì cũng phải chết, tĩnh lặng tồn tại chính là để bị phá tan. Và
chưa biết chừng, bản thân tôi đã linh cảm được sự đổ vỡ của nó từ trước.

Từ nay trở đi, nàng, tôi, và cả Thủy Xa Quán sẽ ra sao?
Giờ mới nghĩ về điều này thì đã quá muộn.
Đã quá muộn rồi ư…
Không!
Tôi vẫn ôm một tia hi vọng, gắng sức phủ nhận điều đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.