QUÁ KHỨ
NGÀY
28
THÁNG
C
HÍN
NĂM
1985
Phòng ngủ của Fujinuma Kiichi.
8 giờ 30 phút sáng.
Giống như mọi hôm, cứ đến giờ này là Kiichi tinh giấc.
Từ khung cửa sổ trổ ra mé Đông sân giữa, ánh dương rực rỡ xuyên qua
tấm rèm vàng nhạt, hắt vào phòng. Tiếng chim ríu rít và tiếng nước chảy róc
rách trong núi vọng tới, xen lẫn trong đó là tiếng bánh xe nước quay đều đặn
ở phía Tây tòa nhà. Một sớm mai êm đềm yên ả.
Sang tháng Chín, ngày nào cũng gió nhẹ, nắng chan hòa. Bản tin đêm qua
dự báo bão sáp kéo đến, từ chiều ngày 28, một số nơi ở khu vực Chugoku bắt
đầu có mưa. Quang cảnh êm đềm sáng nay chỉ là khoảng lặng trước bão tố.
Trên chiếc giường rộng rãi, Kiichi từ từ ngồi dậy.
8 giờ 30 phút.
Đồng hồ treo tường chỉ con số giống như mọi hôm anh thức giấc.
Ngồi tựa lưng đầu giường, anh vươn tay phải lên chiếc tủ thấp cạnh đó,
với chiếc tẩu gỗ thạch nam đã dùng nhiều năm, nhồi thuốc lá vào. Lát sau,
hương thơm quyện cùng làn khói trắng đục từ từ lan tỏa khắp căn phòng.
Ba hôm trước bị cảm, giờ đã khỏi hẳn, anh lại nhận ra hương vị vốn có
của thuốc lá.
Anh ngồi đầu giường, nhả khói thuốc, từ từ nhắm hai mắt lại.
Lại đến ngày 28 tháng Chín. Chiều nay, Oishi Genzo, Mori Shigehiko,
Mitamura Noriyuki và Furukawa Tsunehito, bốn vị khách này sẽ tới theo ước
hẹn.
Mỗi năm họ đến đây một lần. Với một người ẩn cư trong xó núi như
Kiichi, chuyện này chẳng đáng mừng chút nào, thậm chí còn khiến anh bức
xúc nặng nề. Tuy nhiên, một phần trong anh lại phủ định tâm trạng này.