Kiichi hoàn toàn có thể từ chối họ, nhưng nguyên nhân khiến bấy lâu nay
anh không làm vậy lại xuất phát từ một thứ cảm xúc tựa như chuộc tội.
Dù sao đi nữa…
Mắt nhắm chặt, môi khô rang, Kiichi thở dài.
Hôm nay họ lại đến, chắc chắn sẽ đến, thôi đành vậy.
Kiichi không muốn mổ xẻ tâm lý phức tạp của mình, anh vừa cảm thấy
khó ứng phó, lại vừa mong chờ chuyến viếng thăm của họ, chỉ thế thôi.
8 giờ 45 phút sáng.
Tiếng chuông điện thoại trên tủ đầu giường vang lên,báo hiệu ngày mới bắt
đầu. Tiếng chuông rất nhỏ, nghe mờ ảo như bị ngăn cách bởi một lớp màng.
“Chào ông chủ!” Trong điện thoại là giọng nam trung đầm ấm đôn hậu của
quản gia Kuramoto Shoji. “Ngài thấy trong người thế nào rồi ạ?”
“À, tôi đã khỏe rồi.”
“Bữa sáng sắp xong, mời ông chủ sang dùng bữa ạ.”
“Tôi sang ngay đây.”
Kiichi đặt tẩu thuốc lên giá đỡ, bắt đầu thay quần áo. Cởi đồ ngủ, mặc sơ
mi và quần âu, khoác áo choàng. Xong xuôi, anh xỏ găng tay trắng. Cuối
cùng là… khuôn mặt.
Mặt nạ.
Mặt nạ này tượng trưng cho toàn bộ cuộc sống, toàn bộ con người của
Fujinuma Kiichi ngày hôm nay.
Mặt nạ.
Đúng thế, Kiichi không có mặt. Ngày nào anh cũng đeo mặt nạ để che đậy
khuôn mặt thật đáng sợ của mình. Tấm mặt nạ màu trắng này được chế tạo
mô phỏng khuôn mặt vốn có của chủ nhân Thủy Xa Quán, như một lớp cao
su lạnh lẽo, không chút sinh khí dính chặt vào khuôn mặt sống.
8 giờ 55 phút sáng.