THUYỀN HOA ÁN - Trang 100

Y không thể nói hết câu. Địch Nhân Kiệt nhìn thanh niên dò xét rồi gật đầu
ưng thuận. Nam nhân có vẻ rất nhẹ nhõm, đoạn y dẫn Địch Nhân Kiệt băng
qua hoa viên tới một cổng lớn, mở một bên cánh cửa nặng nề ra. “Bẩm, lão
đại nhân sẽ ra ngay!” Y thông báo rồi lui ra ngoài, đóng cửa lại sau lưng
không một tiếng động.

Địch Nhân Kiệt chớp mắt. Căn buồng rộng rãi chìm trong một thứ ánh sáng
mờ mờ, thoạt đầu ông chỉ có thể nhìn thấy một khoảng trắng hình vuông
trên bức vách trong cùng. Đó là một khung cửa sổ thấp và rộng, được dán
kín bằng một tấm giấy ngả xám.

Địch Nhân Kiệt thận trọng bước trên tấm thảm dày, sợ mình sẽ đụng chân
vào một món nội thất nào đó. Nhưng khi đôi mắt đã thích nghi với bóng tối,
ông nhận ra nỗi lo ban đầu thật vô lý. Căn buồng chỉ được bày biện thưa
thớt, ngoại trừ một chiếc bàn cao trước cửa sổ và một cái ghế tựa lớn kê sau
bàn, đồ đạc bài trí trong buồng chỉ gồm bốn chiếc ghế có lưng dựa cao ở
dưới một dãy giá sách đầy ắp dựng sát vào bức vách bên. Căn buồng gần
như trống trơn này chìm trong một bầu không khí cô tịch kỳ lạ, như thể
không có ai thực sự sống ở đây.

Mắt liếc thấy bồn thả cá vàng lớn bằng sứ nhiều màu đặt trên một bệ gỗ hắc
mộc chạm trổ bên cạnh cái bàn, Địch Nhân Kiệt bước lại định ngắm nghía.

“Ngồi xuống!” Một giọng chói tai đột nhiên rít lên.

Địch Nhân Kiệt giật mình lùi lại.

Có những tiếng cười the thé vọng lại từ phía cửa sổ. Ông bối rối nhìn về
phía đó rồi mỉm cười.

Lúc này ông đã nhận ra một cái lồng nhỏ treo bên cạnh cửa sổ, nan lồng
uốn từ dây bạc, bên trong có một con sáo đang nhảy nhót đầy kích động,
cánh vỗ liên hồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.