THUYỀN HOA ÁN - Trang 101

Địch Nhân Kiệt tới chỗ lồng chim, gõ gõ vào mấy cái nan bạc và quở trách,
“Ngươi làm ta một phen giật thót tim, con chim hư đốn!”

“Chim hư đốn!” Con sáo kêu lên quang quác. Nó gật gật cái đầu nhỏ nhắn
bóng mượt, một con mắt long lanh xăm xoi Địch Nhân Kiệt với vẻ ranh
mãnh.

“Ngồi xuống!” Con sáo lại rít lên.

“Được, được!” Địch Nhân Kiệt nói. “Nhưng trước hết, nếu có thể, ta sẽ ngó
qua những con cá vàng kia một chút!”

Khi ông cúi xuống cái bồn, sáu con cá nhỏ vàng và đen, vây đuôi dài thướt
tha, trồi lên mặt nước, đôi mắt lồi nghiêm nghị nhìn người lạ mặt.

“Ta xin lỗi là không có thức ăn cho các ngươi!” Địch Nhân Kiệt nói. Ông
thấy một bức tượng Hoa Tiên nhỏ vươn lên khỏi mặt nước, đứng trên một
cái đế hình tảng đá ở giữa bồn. Bức tượng sứ màu được tạo hình tinh tế,
khuôn mặt tươi cười của tiên nữ có đôi má đào xinh xắn, còn chiếc mũ rơm
nàng đội nom y như thật. Địch Nhân Kiệt vừa đưa bàn tay ra để chạm vào
bức tượng thì lũ cá vàng đã bắt đầu phản ứng đầy phẫn nộ, chúng quẫy qua
lượn lại gần mặt nước với vẻ kích động cực độ. Địch Nhân Kiệt hiểu những
sinh vật cảnh nhỏ bé mà đắt giá được nuôi dưỡng cầu kỳ này dễ bị kích
động tới mức nào, ông sợ rằng chúng có thể làm tổn hại những chiếc vây
dài của mình khi quẫy lượn như thế. Vì vậy ông vội đi tới chỗ giá sách.

Thế rồi cánh cửa mở ra, Lương Phàm bước vào cùng một lão nam nhân
lưng còng tựa người lên cánh tay y. Địch Nhân Kiệt cúi chào thật thấp rồi
cung kính đứng chờ viên thư lại dẫn lão quan lần đi từng bước một tới chỗ
chiếc ghế tựa, bàn tay trái của ngài bám lấy cánh tay thanh niên, bàn tay
phải chống một cây tích trượng bằng gỗ sơn son có đầu uốn cong. Thượng
thư cao niên mặc một bộ áo bào rộng và cứng nhắc bằng gấm nâu. Trên cái
đầu to, ngài đội một chiếc mũ cao bằng sa đen dệt chỉ vàng kim, trán đeo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.