THUYỀN HOA ÁN - Trang 103

Tốt hơn đại nhân hãy cùng tới chỗ thư phòng của thảo dân. Thảo dân sẽ báo
gia nhân.”

Địch Nhân Kiệt đưa mắt ái ngại nhìn lão quan lúc này đang nằm gục người
xuống bàn, đầu gối lên hai cánh tay. Ông nghe thấy tiếng thở không đều
của ngài. Rồi ông theo Lương Phàm đến một thư phòng nhỏ ở phía sau
dinh cơ. Cửa phòng để mở, nhìn ra một hoa viên nhỏ được chăm chút kỹ
lưỡng, xung quanh có hàng rào cao.

Viên thư lại mời Địch Nhân Kiệt ngồi xuống chiếc ghế tựa lớn kê cạnh án
thư, trên mặt án bày từng chồng sổ và sách. “Bẩm, giờ thảo dân sẽ đi gọi
đôi phu thê già vẫn chăm sóc lão gia,” y hối hả nói. “Họ sẽ đưa lão gia về
buồng ngủ.”

Còn lại một mình trong thư phòng tĩnh lặng, Địch Nhân Kiệt chậm rãi vuốt
râu, buồn phiền nghĩ hôm nay không phải là ngày may mắn của mình.

Lương Phàm quay lại và vội vã pha trà. Sau khi đã rót mời Địch Nhân Kiệt
một chén trà nóng bỏng tay, y ngồi xuống một chiếc đôn và rầu rĩ nói,
“Bẩm đại nhân, xin ngài thứ lỗi, lão gia lại ngủ thiếp đi đúng lúc đại nhân
tới gặp! Liệu thảo dân có thể giúp ích gì cho ngài chăng?”

“À, không sao,” Địch Nhân Kiệt đáp. “Lão thượng thư bắt đầu bị như thế
từ bao giờ vậy?”

“Dạ bẩm, chuyện này đã bắt đầu từ quãng nửa năm trước,” Lương Phàm
thở dài đáp. “Trưởng tử của lão gia phái thảo dân đến đây làm thư lại đã
được tám tháng. Với thảo dân, đó đúng là vận may trời ban, xin thưa thật
với đại nhân là thảo dân thuộc một chi sa sút nghèo khó của dòng họ. Tại
đây, thảo dân có cơm ăn chốn ở và có đủ thời gian rảnh để chuẩn bị cho kỳ
thi thứ hai của mình. Trong hai tháng đầu thảo dân ở đây, mọi thứ đều tốt
đẹp cả. Mỗi sáng lão gia đều gọi thảo dân tới thư viện của ngài trong chừng
một giờ, đọc thư cho thảo dân viết, hoặc kể cho thảo dân nghe những câu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.