THUYỀN HOA ÁN - Trang 102

một tấm che mắt màu đen hình trăng lưỡi liềm, do đó Địch Nhân Kiệt
không thể nhìn rõ đôi mắt gia chủ. Ông bị ấn tượng trước bộ ria dày ngả
xám và hai bên tóc mai dài, cũng như bộ râu bạc trắng rủ xuống tận ngực
thành ba chỏm dày. Trong lúc lão thượng thư từ tốn ngồi xuống chiếc ghế
tựa, con sáo bắt đầu ríu rít trong lồng bạc. “Năm nghìn, tiền mặt!” Nó đột
nhiên rít lên. Lão nam nhân hất hàm. Viên thư lại nhanh nhẹn trùm khăn tay
của mình lên cái lồng.

Vị cựu thượng thư chống hai khuỷu tay lên mặt bàn rồi chúi cái đầu to về
phía trước, chiếc áo bào gấm cứng nhắc dựng nhô lên ở cả hai bên vai như
đôi cánh. Địch Nhân Kiệt quan sát thấy thân hình còng xuống của vị lão
quan nổi bật lên trên nền khung cửa sổ tựa như cái bóng của một con chim
săn mồi đang sà xuống. Nhưng rồi ngài ấp úng lên tiếng, giọng nói yếu ớt
và không rõ ràng, “Địch tri huyện, ngồi xuống đi! Ta đoán ngươi là trưởng
tử của vị đồng liêu quá cố Địch thượng thư, có phải không?”

“Thưa đại nhân, đúng vậy!” Địch Nhân Kiệt cung kính trả lời. Ông ngồi
xuống một trong những chiếc ghế kê sát tường. Lương Phàm vẫn đứng
cạnh gia chủ.

“Ta đã cửu tuần rồi, tiểu Địch!” Lão thượng thư nói tiếp. “Mắt mờ, chân
chậm… Nhưng ở tuổi này thì người ta còn trông đợi gì chứ?”

Cằm lão đại nhân cúi gằm hơn xuống trước ngực.

Địch Nhân Kiệt lên tiếng, “Vãn bối cung kính xin đại nhân thứ lỗi vì đã
dám quấy quả. Vãn bối xin trình bày ngắn gọn nhất có thể. Vãn bối đang
phải xử lý hai vụ án mạng bí ẩn. Đại nhân hẳn là biết chuyện dân cư Hán
Nguyên hết sức kín tiếng. Họ…”

Huyện lệnh nhận rằng Lương Phàm đang cuống quýt lắc đầu ra hiệu cho
mình. Y hối hả tới chỗ ông và thì thầm, “Bẩm, lão gia đã ngủ rồi! Gần đây
lão gia vẫn hay ngủ thiếp đi như thế, giờ lão gia sẽ ngủ luôn hàng giờ liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.