THUYỀN HOA ÁN - Trang 17

“Ta không nói tới việc binh!” Địch Nhân Kiệt bực dọc ngắt lời, “Ta đang
nói đến tình hình trong trấn. Dường như có rất nhiều chuyện đang xảy ra
mà chúng ta không hề hay biết. Tại các trấn có tường thành bao quanh, đêm
xuống, các cổng đóng lại, tạo cảm giác tình hình được nắm trong lòng bàn
tay, đại khái là vậy. Nhưng ở thị trấn tứ bề thông thống này, nằm trải dài
ngay dưới chân núi, rồi còn những xóm ven trấn dọc theo bờ hồ nữa… Đủ
loại người có thể tự do ra vào Hán Nguyên tùy thích!”

Lão Hồng nắm lấy bộ râu bạc phơ từng sợi đang xòa ra, không biết phải nói
gì. Lão là phụ tá tâm phúc của Địch Nhân Kiệt. Thuở trước, lão Hồng từng
là quản gia cho nhà họ Địch, Địch Nhân Kiệt được lão bế trên tay từ tấm
bé. Thế rồi ba năm trước, Địch Nhân Kiệt nhậm chức Bồng Lai huyện lệnh,
chức quan đầu tiên của ông ở cấp huyện. Bất chấp tuổi tác đã cao, lão Hồng
nhất quyết xin đi cùng. Khi ấy huyện lệnh đã bổ nhiệm lão làm sư gia tại
nha phủ, chủ yếu để cấp cho Hồng Lượng một chức vụ chính thức. Nhiệm
vụ chủ yếu của lão Hồng làm quân sư tin cẩn của Địch Nhân Kiệt, ông có
thể bàn bạc tất cả các khó khăn mình gặp phải với lão mà không cần kiêng
dè gì.

“Lão Hồng à, chúng ta đã tới đây được hai tháng rồi đấy,” Địch huyện lệnh
nói tiếp, “và chưa có lấy một vụ việc quan trọng được trình đến công
đường.”

Lão sư gia đáp, “Thưa, như thế nghĩa là bách tính Hán Nguyên là những
lương dân biết tuân thủ vương pháp!”

Địch Nhân Kiệt lắc đầu.

“Không phải đâu, lão Hồng à,” ông nói. “Như thế có nghĩa là dân chúng
đang giữ không muốn chúng ta biết về câu chuyện của họ. Lão vừa nói Hán
Nguyên ở gần kinh thành. Nhưng vì nơi này tọa lạc bên bờ hồ trên núi kia,
nên trấn ít nhiều vẫn hẻo lánh và có ít dân ngụ cư. Trong một cộng đồng
gắn bó khăng khít như thế, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, tất cả sẽ ra sức che

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.