THUYỀN HOA ÁN - Trang 170

Họ trông thấy một miệng hang tối om cao cỡ thân người.

Đào Cam nằm mọp xuống và bò vào trong, miệng cắn một con dao lưỡi
mỏng có hình dạng đáng sợ. Sau một hồi, y xuất hiện trở lại, lần này bước
đi thẳng người, “Trong đó chẳng có ai ngoài một cậu thanh niên đang rên
rỉ!” Y thất vọng thông báo.

Mã Vinh đi theo Đào Cam vào trong hang, lôi theo sau hòa thượng.

Sau khi đi chừng chục bước trong đường hang tối om, y thấy một cái hang
rộng được chiếu sáng qua một kẽ nứt trên trần. Ở bên phải kê một cái
giường gỗ thô kệch và một cái hòm da cũ sờn. Ở phía còn lại là một thanh
niên nằm trên đất, ngươi chỉ bận độc một cái nội khố, tay chân bị trói bằng
dây thừng, miệng không ngừng rên rỉ, “Thả ta ra! Làm ơn hãy thả ta ra!”

Đào Cam cắt dây trói cho chàng trai. Cậu ta khó nhọc ngồi dậy. Hai người
Đào, Mã thấy ngay lưng thanh niên bị đánh bầm dập.

“Kẻ nào đã đánh đập ngươi?” Mã Vinh cộc cằn hỏi.

Cậu thanh niên im lặng chỉ vào hòa thượng.

Mã Vinh chậm rãi quay về phía hòa thượng, hắn lập tức quỳ phục gối
xuống.

“Không, đại nhân hãy tha cho ta!” Hắn gào toáng lên. “Quân cẩu trệ kia
đang nói dối!”

Mã Vinh khinh bỉ nhìn hắn, lạnh lùng nói, “Ta sẽ giao ngươi cho bộ đầu, gã
ta thích loại công việc đó hơn!”

Đào Cam giúp cậu thanh niên ngồi xuống giường. Chàng trai cỡ chừng đôi
mươi, tóc đã bị cắt cụt trơ trụi, khuôn mặt méo mó đi vì đau đớn, nhưng
vẫn có thể dễ dàng nhận ra cậu ta là người có học thức xuất thân gia giáo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.