THUYỀN HOA ÁN - Trang 196

Lời buộc tội thứ hai có vẻ cũng chẳng gây được chút ấn tượng nào với họ
Vạn. Hắn đáp rất bình thản, “Bẩm, thảo dân hoàn toàn phủ nhận việc mình
từng gây tổn hại về tiền bạc cho Lương lão thượng thư. Lưu lão gia đã giới
thiệu thảo dân với thượng thư đại nhân. Cũng theo lời chỉ bảo của Lưu lão
gia, thảo dân khuyên thượng thư đại nhân bán đi vài điền sản mà theo đánh
giá đầy kinh nghiệm của Lưu lão gia sẽ mất giá đáng kể trong tương lai
không xa. Thảo dân cúi xin đại nhân hãy mời Lưu lão gia làm chứng.”

“Bản quan không thể làm vậy,” Địch Nhân Kiệt cộc cằn nói. “Lưu Phi Ba
đã rời đi mà không báo với ai, mang theo tất cả tiền bạc và giấy tờ quan
trọng.”

Vạn Nhất Phàm bật dậy, khuôn mặt tái nhợt như xác chết, hốt hoảng kêu
lên, “Lão gia đã đi đâu? Vào kinh thành sao?”

Viên bộ đầu tính đẩy Vạn quỳ gối xuống trở lại, nhưng Địch Nhân Kiệt
nhanh chóng lắc đầu. Ông nói, “Họ Lưu đã biến mất và gia quyến không
biết gì về tung tích của y.”

Vạn Nhất Phàm nhanh chóng mất đi sự tự chủ, mồ hôi túa ra thành giọt trên
trán. Hắn ấp úng, nửa như nói với chính mình, “Họ Lưu đã bỏ trốn…” Rồi
hắn nhìn lên huyện lệnh và chậm rãi thưa, “Bẩm, nếu thế thảo dân sẽ phải
cân nhắc lại một số lời khai trước đó.”

Hắn do dự trước khi nói tiếp, “Thảo dân cúi xin đại nhân cho phép thảo dân
có thời gian suy nghĩ.”

“Bản quan cho phép,” Địch Nhân Kiệt lập tức trả lời, nhận thấy vẻ hốt
hoảng van nài trong ánh mắt họ Vạn.

Khi Vạn Nhất Phàm đã bị giải trở lại nhà lao, Địch huyện lệnh giơ kinh
đường mộc lên chuẩn bị đập xuống bãi đường. Song đúng vào lúc đó, Tô
chưởng quỹ và hai nam nhân cùng phường bước lên phía trước. Một người
là thợ chế tác ngọc, người kia làm nghề buôn bán ngọc. Người thứ hai đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.