THUYỀN HOA ÁN - Trang 252

người của ta chuẩn bị.”

Ông ta lại đọc tiếp. Địch Nhân Kiệt vẫn đứng, hai tay duỗi thẳng hai bên
sườn, đúng như quy tắc triều đình quy định. Ông không bao giờ biết được
mình đã đứng đó bao lâu. Cảm giác nhẹ nhõm ban đầu của ông khi biết
triều đình đã thực hiện những biện pháp tức thì và hữu hiệu để chống lại
cuộc mưu phản giờ đây nhường chỗ cho sự lo lắng mỗi lúc một đè nặng về
sự đúng đắn của những gì ông giả sử. Trong sự hối hả tột độ, ông lại cố
gắng cân nhắc mọi khả năng, tìm kiếm một manh mối có thể ông đã bỏ qua,
một kết luận vẫn chưa hoàn toàn được khẳng định.

Một tiếng ho khan làm ông bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ. Chánh Ngự sử
cho cuộn văn bản trở lại vào trong ống tay áo, đứng dậy và nói, “Họ Địch,
đến lúc rồi. Phủ Lương gia cách đây bao xa?”

“Chỉ một quãng đi bộ ngắn thôi, thưa đại nhân.”

“Vậy chúng ta sẽ đi bộ tới đó để không thu hút sự chú ý,” vị Chánh Ngự sử
quyết định.

Ở ngoài hành lang, Mã Vinh và Kiều Thái nhìn Địch Nhân Kiệt với vẻ
không vui. Ông mỉm cười trấn an họ rồi vội nói, “Ta ra ngoài đây. Hai
ngươi sẽ canh cổng trước, còn lão Hồng và Đào Cam để mắt tới cổng sau.
Không để ai vào hay ra cho tới khi ta quay trở lại.”

👁

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.