THUYỀN HOA ÁN - Trang 54

khổ sở. Ngay khi huyện lệnh vừa thông báo là họ có thể trở về tư gia, tất cả
đều hối hả tìm tới kiệu của mình.

Địch Nhân Kiệt cũng lên kiệu quan. Sau khi những người kia đã đi xa
ngoài tầm tai, ông liền ra lệnh cho các kiệu phu đưa mình tới Liễu Phường.

Lúc huyện lệnh cùng Hồng sư gia bước vào sân trước thanh lâu của Hạnh
Hoa, họ nghe thấy tiếng cười lớn vọng tới từ buồng ăn ở cuối sân. Trời đã
khuya mà quan khách vẫn đang tiệc tùng rôm rả trong đó.

Chủ thanh lâu hối hả bước tới đón các khách nhân ngoài dự kiến. Khi nhận
ra Địch Nhân Kiệt, gã liền quỳ gối xuống khấu đầu ba lần, rồi khúm núm
ướm hỏi huyện lệnh muốn tiêu khiển ở thanh lâu này chăng.

“Ta muốn kiểm tra căn buồng của vũ nữ Hạnh Hoa,” Địch Nhân Kiệt nói
ngắn gọn. “Mau dẫn đường!”

Tú ông hối hả dẫn bọn họ tới chỗ cầu thang gỗ rộng bản được đánh bóng
lộn. Hai người lên trên lầu và thấy một hành lang được thắp sáng lờ mờ. Gã
chủ dừng lại trước một trong những cánh cửa sơn son, định bước vào trước
để thắp nến, nhưng gã vội hét lên kinh hoàng khi một bàn tay rắn như đá
chộp lấy cánh tay mình.

“Gã là chủ nơi này, mau buông gã ra!” Địch Nhân Kiệt vội nói. “Làm thế
nào ngươi vào được đây?”

Mã Vinh cười đáp, “Bẩm, thuộc hạ nghĩ tốt hơn là không để ai thấy mình,
vậy nên đã nhảy qua bức tường bao quanh hoa viên và leo lên lầu các.
Thuộc hạ tìm thấy một a hoàn đang ngủ trong góc và buộc ả chỉ ra buồng
riêng của Hạnh Hoa. Thuộc hạ đứng đợi sau cánh cửa này nhưng không có
kẻ nào mò tới.”

“Làm tốt lắm!” Địch Nhân Kiệt khen ngợi. “Giờ ngươi có thể xuống dưới
lầu cùng chủ thanh lâu. Nhớ để mắt canh chừng cửa vào!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.