THUYỀN HOA ÁN - Trang 89

Hay đó không phải chiếc áo quan mà ngươi đã đặt thi hài nữ nhân vào?
Khai thật mau!”

Chủ nhà đòn vẻ sợ hãi, cuống cuồng trả lời,

“Bẩm… bẩm đại nhân, thảo dân thề rằng đó vẫn là cỗ quan tài cũ! Thảo
dân đã tự mình mua nó hai tuần trước và đốt dấu hiệu riêng lên mặt gỗ.
Bẩm, đây chỉ là một cỗ quan tài tạm bợ nên bọn thảo dân đã không đóng
đinh quá chắc, nắp áo quan có thể dễ dàng mở ra được…”

Địch Nhân Kiệt cắt ngang lời gã bằng một cử chỉ vẻ sốt ruột.

“Thi thể này,” ông phán, “sẽ được khâm liệm tử tế và đặt trở lại vào áo
quan. Bản quan sẽ thông báo với gia quyến người quá cố về chuyện chôn
cất. Cho tới lúc đó, hai bộ khoái sẽ đứng canh gác ở đây, đề phòng cái xác
này cũng biến đi đâu nốt! Bộ đầu, mau áp giải thủ từ chùa này đến trình
diện trước bản quan. Lão đang làm gì vậy? Đáng lẽ lão cũng phải có mặt ở
đây rồi chứ!”

“Bẩm đại nhân, thủ từ là một lão nhân già cả rồi,” bộ đầu mau mắn tâu
trình. “Lão sống nhờ bát gạo mà vài người thiện tâm ngày hai lần mang đến
chỗ buồng riêng ở cạnh cổng vào. Lão ta bị điếc và gần như mù lòa.”

“Mù và điếc, thật hay quá đi!” Địch Nhân Kiệt bực bội lẩm bẩm. Rồi ông
nói vắn gọn với Lưu Phi Ba, “Bản quan sẽ lập tức điều tra tung tích thi thể
của lệnh ái.”

Vừa lúc đó, Mã Vinh quay trở lại gian phòng và bẩm báo, “Thưa đại nhân,
thuộc hạ đã lục soát khắp chùa này, kể cả hoa viên phía sau, nhưng không
tìm thấy dấu vết chôn giấu thi thể ngoài đó.”

“Giờ ngươi hãy quay về cùng Vương chưởng quỹ,” Địch tri huyện ra lệnh,
“tìm địa chỉ của người thợ mộc rồi lập tức tới đó. Ta muốn biết kẻ xấu số đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.