THUYỀN HOA ÁN - Trang 90

làm gì trong mấy ngày vừa qua. Nếu gã có nam quyến, ta muốn ngươi giải
họ tới công đường để thẩm vấn.”

Nói xong, huyện lệnh nện nắm tay xuống bàn tuyên bố bãi đường.

Địch Nhân Kiệt chưa vội rời khỏi gian phòng, ông bước tới chỗ chiếc quan
tài xem xét, không thấy vết máu nào bên trong. Rồi ông kiểm tra cả mặt đất
xung quanh áo quan nhưng giữa những vết chân hỗn độn trên nền bụi đất,
ông không thể tìm thấy vết ố hay bất cứ dấu vết nào khác cho thấy máu đã
được lau đi ở đó. Rõ ràng gã thợ mộc đã bị giết ở nơi khác, tử thi chỉ được
đưa tới gian chùa và bỏ vào trong quan tài sau khi máu đã đông lại. Ông
cáo từ mọi người và rời khỏi Phật tự, theo sau là Hồng sư gia.

Địch Nhân Kiệt im lặng suốt quãng đường quay lại phủ nha. Chỉ khi về tới
thư phòng và được Hồng sư gia giúp thay sang bộ y phục thoải mái mặc
trong nhà, tâm trạng rầu rĩ mới rời khỏi ông. An tọa sau án thư, ông mỉm
cười nói, “Vậy đấy, lão Hồng à, có quá nhiều chuyện cần điều tra! Nhân
đây, ta cũng lấy làm mừng vì đã cho quản thúc Giang học sĩ. Lão hãy xem
gã thợ mộc mang theo thứ gì trong ống tay áo này!”

Ông đưa mảnh giấy cho Hồng sư gia, lão kinh ngạc thốt lên, “Bẩm, trên
này viết họ tên và địa chỉ tư gia của Giang học sĩ!”

“Phải,” Địch Nhân Kiệt nói vẻ hài lòng, “hình như học sĩ thông thái của
chúng ta đã bỏ sót mất chi tiết này! Lão Hồng à, giờ hãy cho ta xem bản
danh sách ông ta viết ra đi.”

Lão sư gia lấy từ trong ống tay áo một tờ giấy được gấp lại. Vừa đưa nó
cho Địch Nhân Kiệt, lão vừa nói một cách chán nản, “Bẩm đại nhân, theo
như lão phu thấy, nét chữ này rất khác so với nét chữ trong những lá thư
tình.”

“Lão nói phải,” Địch Nhân Kiệt đáp. “Không có chút tương đồng nào dù
nhỏ nhất.” Ông ném tờ giấy xuống bàn và nói tiếp, “Lão Hồng à, sau khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.