THUYỀN HOA ÁN - Trang 92

một dụng cụ rất nhạy cảm. Quả thực rất khó để che giấu cách sử bút của
một người, cho dù người đó dùng một kiểu viết khác.”

“Bẩm đại nhân, Lưu Phi Ba có thể đã biết được bút danh của Giang cống sĩ
qua lệnh ái!” Hồng sư gia hào hứng thốt lên. “Và y dùng nó để ký tên trong
những lá thư vì không nghĩ ra được gì hay hơn!”

“Phải,” Địch Nhân Kiệt trầm ngâm nói. “Ta phải tìm hiểu nhiều hơn về Lưu
Phi Ba. Đây là một trong những chủ đề ta định sẽ gợi chuyện với họ Hàn và
lão thượng thư, họ sẽ có thể cho ta biết nhiều hơn về họ Lưu. Thế nào, Mã
Vinh, ngươi đã tìm hiểu được gì về gã thợ mộc rồi?”

Mã Vinh buồn bã lắc đầu.

“Bẩm đại nhân, chẳng có gì nhiều để mà tìm hiểu cả! Mao Phúc sống trong
một túp lều tồi tàn gần hồ nước, cạnh chợ cá. Ở đó chỉ có mụ vợ già của gã,
đại nhân chưa bao giờ gặp một mụ ác điêu xấu xí đến vậy đâu! Mụ chẳng
chút lo lắng về chuyện trượng phu mất tích, bởi vì khi có việc, gã thường
xuyên vắng nhà vài ngày liền. Thuộc hạ cũng chẳng trách gã, thật bất hạnh
phải chịu đựng một mụ vợ già đanh đá như thế! Chuyện là thế này, ba ngày
trước, gã rời nhà từ sáng sớm để tới nhà Giang học sĩ sửa chữa vài món đồ
gỗ cho hôn lễ sắp diễn ra. Lão nói mình sẽ tìm chỗ ngủ ở nơi dành cho gia
nhân tại đó, vì công việc phải mất vài ba ngày. Đó là lần cuối thê tử nhìn
thấy trượng phu!”

Mã Vinh làm mặt khinh miệt rồi nói, “Khi thuộc hạ báo tin dữ, mụ vợ đáng
mến của gã chỉ đáp rằng mình đã tiên đoán từ lâu là Mao Phúc rồi sẽ có kết
cục không ra gì, vì gã lúc nào cũng mò tới tửu quán và đổ phường với biểu
đệ Mao Lộc. Rồi mụ đòi tiền tuất!”

“Quả là một mụ đàn bà tệ bạc!” Địch Nhân Kiệt giận dữ thốt lên.

Mã Vinh kể tiếp, “Thuộc hạ bảo rằng mụ sẽ không nhận được ngân lượng
trước khi kẻ sát nhân bị bắt và kết án. Mụ liền bắt đầu chửi bới và buộc tội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.