THUYỀN HOA ÁN - Trang 96

“Đương nhiên!” Địch Nhân Kiệt lịch thiệp đáp, “Nếu không bản quan đã
chẳng hỏi!”

“Bẩm, vậy thảo dân từ chối trả lời!” Họ Hàn bật ra.

“Ở đây, vào lúc này, đó là quyền của ngươi,” Địch Nhân Kiệt bình thản
nhận xét. “Bản quan sẽ hỏi lại câu đó trên công đường, ngươi sẽ phải trả lời
để khỏi chịu tội khinh nhờn vương pháp và nhận hình phạt năm mươi
trượng. Ta hỏi ngươi câu đó vào lúc này chỉ để tránh cho ngươi phải khó
xử.”

Họ Hàn nhìn Địch Nhân Kiệt với đôi mắt nảy lửa. Gã khó nhọc kìm mình
rồi trả lời với giọng vô cảm, “Bẩm, kỹ nữ Hạnh Hoa rất xinh đẹp, nàng
cũng là một vũ nữ điêu luyện và nói chuyện rất có duyên. Vì thế thảo dân
nghĩ quả là đáng đồng tiền khi bỏ ngân lượng ra thuê nàng mua vui cho các
vị khách của thảo dân. Ngoài chuyện đó ra, trong mắt thảo dân, vũ nữ
chẳng khác nào không tồn tại. Nàng sống hay chết, thảo dân hoàn toàn
bàng quan.”

“Chẳng phải ngươi vừa nói với bản quan là mình có một lệnh ái hay sao?”
Địch Nhân Kiệt rành rọt hỏi.

Họ Hàn coi câu hỏi này là một nỗ lực thay đổi chủ đề. Gã ra lệnh cho tên
gia nhân vẫn đang đứng túc trực cách đó một quãng mang mứt quả và bánh
kẹo tới, rồi đổi giọng thân tình, “Dạ bẩm, thưa đại nhân, tên tiểu nữ là Thùy
Liễu. Lý ra người ta không được lớn tiếng thừa nhận, nhưng thảo dân dám
bạo miệng mà nói tiểu nữ là một cô nương tài hoa. Thùy Liễu có khiếu hội
họa và thư pháp. Thậm chí tiểu nữ còn…” Gã vừa kể lể thì đã lập tức
ngừng lại vẻ e dè, “E chuyện nhà của thảo dân khó lòng khiến đại nhân
quan tâm.”

“Giờ bản quan sẽ hỏi câu thứ hai,” Địch Nhân Kiệt nói. “Ngươi đánh giá
thế nào về tính cách của các chủ phường họ Vương và họ Tô?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.