VÌ thế, các danh sư xa gần đều được mời đến. Có thầy đọc kinh đọc
kệ, trống phách inh ỏi; có thầy luyện bùa và các thứ vỏ cây “bí truyền” cho
vào một cái sừng trâu có ba lỗ nhỏ ở đầu, rồi phùng má trợn mắt thổi vọt ra
những viên đạn nhão để bắn tà ma; có thầy lại niệm thần chút khạc nhổ vào
mặt các quan to nhất trong triều, cho rằng sự hiện diện của các vị này đã là
“xui” cho xứ sở. Nhưng tất cả công sức, tất cả phù phép đó đều vô hiệu.
Mưa vẫn hoàn mưa.
May sao có người mách nữ hoàng: ở miền núi phía Bắc Angola có
một pháp sư danh tiếng có phép thần thông biến hóa và đã từng dùng âm
binh đầy lui các giống hùm, bao, sư tử tác hại. Nữ hoàng cả mừng, liền sai
người thỉnh cầu pháp sư.
Sáng ngày 25 tháng sáu, dân chúng xôn xao được tin pháp sư đã đến
Cadôngđê. Pháp sư tiến thẳng vào kinh thành, dân chúng lũ lượt đổ ra xem.
Lúc đó, trời bỗng ngớt mưa, gió như sắp đổi chiều. Sự thay đổi bất thần đó
phù hợp với việc giáng lâm của pháp sư như báo một điềm lành làm cho
muôn người xúc động.
Mỗi khi thầy phù thủy về các làng trừ tà chữa bệnh thì thường đi từng
bọn từ ba đến năm người, nhưng lần này pháp sư có một mình. Pháp sư
người da đen, thân hình cao lớn vạm vỡ, mình trần, trên ngực vạch những
vạch trắng bằng đất cao lanh, ngang lưng mặt một tấm xiêm kết bằng cỏ, cổ
đeo một chuỗi sọ chim khô. Đầu ông đội một thứ mụ dạ nạm hạt trai, chung
quanh cắm những chiếc lông dài màu xanh biếc đốm trắng. lưn gông thắt
một dải băng đồng sáng loáng, chung quanh đeo hàng trăm cái chuông nhỏ
kêu leng keng, vang hơn tiếng nhạc của những con lừa Tây Ban Nha. Đó là
kiểu ăn mặc trang trọng nhất của các thầy pháp Trung Phi.
Pháp sư chỉ ra hiệu và không nói năng gì. Người ta khám phá ra là
pháp sư câm. Nhưng quý tướng đó càng làm tăng phần trọng vọng của đám
người mê tín. Trước hết, pháp sư đi vòng quanh khu đất rộng, khoa tay
giậm chân hình như ra hiệu với trời. Dân chúng nối đuôi theo sau, bắt