THUYỀN TRƯỞNG TUỔI 15 - Trang 60

Hôm sau, mây đen vẫn trôi ngang trời rất nhanh, nhưng thỉnh thoảng

lại đứt quãng nên tia sáng mặt trời nhiều lúc rọi xuống mặt biển. Vì thế
thuyền Hải Âu cũng tràn ngập ánh sáng. Cái ánh sáng đầy sức sống này
quý biết bao!

Các cửa cầu thang đều được mở tung ra cho hầm thuyền được thoáng

khí. Tuy mất máy đo nhưng Đíchsơn không quên nhìn đường nước rẽ sau
thuyền nên có thể ước lượng được tốc độ của thuyền. Đíchsơn tính với vận
tốc này chỉ bảy ngày nữa là nhìn tháy đất liền. Chú đem bản đồ, chỉ vị trí
phòng đoán của con thuyền cho bà Uynxton biết. bà nói:

- Còn bảy ngày nữa thôi! Thế thì hay lắm!

Mấy ngày sau, tình hình thời tiết thay đổi bất thường làm cho Đíchsơn

lo ngại nhưng cũng không có chuyện gì xảy ra. Gió biển lúc thổi từ hướng
bắc chuyển sang hướng nam, rồi dừng hẳn. Sức gió vẫn mạnh làm mệt mỏi
giàn buồm.

Đến ngày mồng năm tháng tư, vẫn chưa nhìn thấy đất liền. mặc dù

luôn có một người da đen túc trực ở trên chòi quan sát. Nhiều lần, Tôm và
các bạn da đen đã mừng hụt vì những hình kỳ dị của đám hơi nước hiện ra
như một vệt đất ở nơi chân trời.

Nhưng đến mồng sáu tháng tư thì không còn nghi ngờ gì nữa. Lúc đó

là tám giờ sáng, mặt trời bắt đầu lên cao. Sương mù tan dần, chân trời trở
nên trong trẻo. Đíchsơn trèo lên chòi quan sát, bỗng thốt ra một tiếng kêu
mà bấy lâu mọi người mong đợi: “Đất! Đất liền ở trước chúng ta!” Nghe
tiếng đó, mọi người đều chạy lên sàn, chỉ thiếu Nego. Ai cũng nhìn thấy
cách xa chừng bốn dặm, về phía Đông, một dãy bờ biển thâm thấp in rõ
trên nền trời xanh.

Thuyền Hải âu chạy thẳng và nhanh về phía đó, bờ biển mỗi lúc một

rộng ra. Hai giờ sau, đã tới gần bờ biển, con thuyền đi thẳng vào đất liền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.