THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 103

- Cút đi mau!
Tràng Khanh mặt tái nhợt, lồm cồm ngồi dậy, lủi thủi bỏ đi không dám
quay mặt lại.
Tư Cao tiến đến bên Phương Thảo trao cho nàng chiếc hộp phấn, đúng 1à
chiếc hộp nàng đã lấy ở biệt thư Vĩnh Đạt lúc trước.
Phương Thảo hỏi:
- Anh lấy chiếc hộp này ở đâu vậy?
- Tại nhà người thợ Kim hoàn.
- Anh ta chịu trả lại à?
- Tôi trả tiền để đòi chiếc hộp lại, nhưng nó nhất định không chịu trả, buộc
lờng tôi phải trấn áp.
Trao chiếc hộp xong, Tư Cao chào Phương Thảo với cử chỉ kính trọng rồi
rẽ về phía bờ sông. Phương Thảo đứng nhìn theo cho đến lúc Tư Cao mất
hút sau mấy rặng thông xa xa ở cuối đường.
Bấy giờ chiếc hộp đựng phấn lại trở về với nàng, làm cho nàng sửng sốt.
Viên hồng ngọc gắn trên nắp hộp cũng còn đó, lấp lánh trơng tay nàng. Tất
cả như đẩy nàng lùi vào dĩ vãng. Nàng trao thân cho ông Vĩnh Đạt mong
khám phá sự mất tích của cha nàng. Nàng nặng tình với Tràng Khanh hy
vọng sẽ cùng Tràng Khanh đắp xây hạnh phúc, nhưng rồi Tràng Khanh lại
lừa dối nàng. Và để trêu tức Tràng Khanh, nàng đã lấy cắp chiếc hộp đựng
phấn sau đó nàng trả lại cho Tràng Khanh đề Tràng Khanh khỏi bị đuổi.
Nhưng Tràng Khanh không trả hộp đựng phấn cho chủ mà còn vu cáo cho
nàng hầu, để nàng này mang họa. Rồi chiếc hộp lại trở về tay mình..
Câu chuyện xảy ra có vẻ thần thoại, hệt như một người gieo hạt giống
xuống đất rồi quên đi, thời gian sau thấy một cây mọc lên xum xuê cành lá.
Nói cách khác, thì đây là một chuỗi dài nhân quả mà kẻ gieo cái nhân đầu
tiên chính là nàng.
Mải mê trong suy tư, Phương Thảo trở về đến nhà lúc nào không hay. Nàng
mở cửa phòng, đi thẳng vào hộc tủ cẩn thận cất chiếc hộp đựng phấn ở đó,
rồi leo lên giường đôi mắt lim dim nghĩ đến Ngọc Lan, cô hầu ở biệt thự
Vĩnh Đạt đã bị vào tù oan ức..
Nàng không hiểu Ngọc Lan đau khổ đến mức nào, nhưng về phần nàng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.