THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 126

Thảo vùng ra bước tới trước, hét to:
- Tràng Khanh! Tại sao anh còn đeo đuổi tội.
- Anh yêu em mà - Tôi cũng yêu anh, nhưng giờ thì hết rồi? Hãy đi đi
Tràng Khanh lên mặt hăm đọa:
- Nếu cô không để tôi gần gũi, thì tôi sẽ tố giác cò.Tôi biết rõ Tư Cao, tôi
biết rõ người đã cầm tang chứng đến đồn cảnh sát…Cô có liên hệ với Phi
Sơn nữa…
Phương Thảo, lòng căm tức nổi lên, không còn chịu nổi nữa, hét lớn:
- Quân khốn nạn.
Lì lợm Tràng Khanh ôm lưng nàng, và cố tình hôn vào má nàng.
Căm tức tạo thành sức mạnh, nàng lồng lên vừa la vừa tát vào mặt Tràng
Khanh. Rõ ràng khi người đàn bà không muốn thì không một người đàn
ông nào có thể hôn dễ dàng được.
Ngay lúc đó, từ bên kia đường một bóng đen phóng đến, cử chỉ rất gọn
gàng.
Phương Thảo lo đem hết sức mình để đối phó với Tràng Khanh nên chưa
nhận rõ là ai, nhưng Tràng Khanh vừa thấy bóng người này đã buông
Phương Thảo ra cắm đầu bỏ chạy.
Bấy giờ Phương Thảo mới nhận ra đó là Tư Cao, người đã giúp nàng đem
chiếc hộp đựng phấn ở đồn cánh sát.
Tư Cao nói:
- Tôi đã đến muộn làm cô phải mệt nhọc.
Phương Thảo ôn tồn nói:
- Cám ơn anh đã giúp tôi nhiều việc. Nhưng hôm nay, anh lại tình cờ đến
đây…
Tư Cao ngắt lời:
- Không? Tôi đến đây vì theo dõi hành động của Tràng Khanh, có lẽ tên
này muốn đem chuyện tôi tố cáo với bọn mật thám.
Phương Thảo sợ hãi:
- Nếu vậy thì nguy quá! Tràng Khanh là người thấu hiểu mọi việc của
chúng ta.
Tư Cao nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.