THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 149

- Nhưng chúng tôi sẽ tìm ra hung thủ…Em tưởng rằng chúng tôi không tìm
được hung thủ sao?
- Em không biết! Em chỉ vui khi người yêu của em đã trốn thoát! Có vậy
thôi.
Phi Sơn cười gằn:
- Cảnh sát không thể để cho một hung thủ thoát ra ngoài lưới pháp luật. Em
phải thấy rằng người yêu của em không tránh khỏi đâu.
Phương Thảo im lặng một lúc, rồi hỏi:
- Anh có biết tại sao anh lại nổi giận không?
- Anh chẳng hề nổi giận.
- Vì nếu anh ấy bị bắt anh sẽ có một cử chỉ khoan dung là ban ơn cho em và
anh ấy. Nay vì anh ấy đã trốn thoát nên anh bất bình.
Phi Sơn nhún vai toan cãi lại. Nhưng lúc đó chuông điện thoại reo vang và
anh ta nhấc ống điện thoại lên nghe.
Mới thoạt nghe mấy câu, Phương Thảo thấy bộ mặt cay cú của Phi Sơn đối
ra vui vẽ, tựa như một tia nắng tình cờ rọi ấm vào một khung trời lạnh lẽo ủ
ê.
Cuộc trao đổi qua điện thoại kéo dài khá lâu, nhưng Phi Sơn chỉ trả lời qua
hai tiếng đúng và “không nên Phương Thảo không hiểu câu chuyện ra sao
nữa.
Sau đó, Phi Sơn đặt ống nghe điện thoại xuống và nói:
- Rất tiếc thông báo đầu tiên về việc bắt anh sinh viên ấy không chính
xác…
Phương Thảo hồi hộp, hỏi:
- Sự việc thế nào?
- Để bảo đảm việc truy lùng thủ phạm cảnh sát đã bố trí hai nơi. Một mặt
đến tại Phước Sanh là chỗ chàng sinh viên trú ngụ, một mặt đến tại nhà em
để lục soát. Quả nhiên anh chàng sinh viên đã bị bắt tại khách sạn Phước
Sanh, còn tại nhà em thì cảnh sát gặp một tên tóc đen, dáng người cao lớn,
nói giọng miền Nam. Khi thấy cảnh sát, hắn không chịu trình giấy tờ nổ
súng bắn rồi bỏ chạy.
Thoạt đầu người ta nghĩ đó là chàng sinh viên nọ…nhưng xét lại đó là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.