THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 153

người cảnh sát ập đến hỏi giấy tờ. Tư Cao đà dùng súng bắn ba phát và tẩu
thoát. Nghĩ đến tội ác của Tư Cao nàng rùng mình và cho là lời khuyên của
Phi Sơn là rất đúng. Dù trong xã hội nào, hành vi côn đồ, thiếu nhân tính
vẫn không thể chấp nhận được. Nếu cảnh sát không truy tìm được, và Tư
Cao trốn mãĩ không ai biết anh ta ở đâu thì liệu nàng có dám vô nhà để
hôm sớm với mẹ nàng không?
Nàng chưa biết phải đối xử ra sao trong trường hợp này.
Phương Thảo thấy phòng ngủ của phòng nàng kê sát bên cánh cửa đã khóa
nhưng không được kín. Ánh đèn từ phòng bên rọi qua, kèm theo những
tiếng động đặc biệt và tha thiết của yêu đương.
Tuy nhiên có điều làm cho nàng chú ý là tiếng ngâm thơ của một cô gái nào
đó đã gieo vào lòng nàng mối cảm hoài của tuổi thơ. Đó là đoạn thơ của
nhà thơ Hồng Tâm người Bình Định, đã ghi vào quê hương xứ Huế một
mối cảm hoài, mà Phương Thảo đã được nghe qua một lần lúc còn là nữ
sinh Đồng Khánh.
Ngự Bình thả gió về đây.
Sông Hương trăng rụng thuyền đầy bến thơ
Trường Tiền ngả nón bài thơ
Dập dìu áo trắng ngọt bờ môi ai
Đường xuân tha thiết gót hài
Nắng hồng thành nội trang đài ngẩn ngơ…

Trong lúc lòng người đang đau khổ, thì tác dụng của thơ ca quả có sức
mạnh vuốt ve những đau khổ đó
Phương Thảo đang thả tâm hồn vượt thời gian về với tuổi mộng thì bỗng có
tiếng chuông điện thoại reo vang ở phòng trực.
Ngoài hành lang không có ai cả. Máy điện thoại đặt trên chiếc bàn con.
Phương Thảo bước ra nhấc ống điện thoại lên. Có tiếng bà Cẩm Thúy mẹ
nàng gọi:
- Tôi cần gặp cô Phương Thảo.
Phương Thảo mừng rờ:
- Mẹ ơi! Con đây nè.
- Tại sao con lại bỏ đi như vậy? Có chuyện gì con cũng nói cho mẹ biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.