THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 154

chứ?
- Ôi!Khủng khiếp quá!
Phương Thảo nới vội:
- Dạ! Con biết rõ mọi việc ở nhà rồi. Mẹ không cần nói cho con biết nữa.
Bà Cẩm Thúy thở hổn hển:
- Mẹ lo cho con quá. Không biết có việc gì xẩy ra với con không? À! Con
ơi! Có cậu Huyền Viêm đang ghé thăm nhà mình. Cậu ta là một người thị
vệ của triều đình, có quen biết với gia đình mình đấy.
- Anh ta đến nhà mình lúc nào?.
- Mới đến tức thì. Cậu ta muốn gặp con.
- Mẹ nói với anh Huyền Viêm là con về ngay bây giờ.
Phương Thảo chạy vào phòng mặc quần áo, thanh toán tiền thuê phòng rồi
trở về nhà..
Nàng không ngờ Huyền Viêm được thả nhanh như vậy Khi ra đến bến xe
nàng còn nghe mọi người xôn xao, bàn tán về chuyện hung thủ bắn bị
thương một cảnh sát phải chở đi bệnh viện.
Tình hình như vậy làm cho nàng giật mình tự hỏi không biết nàng có nên
trở về nhà trong lúc này không? Vì bất cứ lúc nào Tư Cao cũng có thể đột
nhập vào nhà giết nàng để trả thù.
Nhưng rồi nàng cũng không thể để cho Huyền Viêm chờ đợi nàng lâu hơn
nữa. Nàng quyết định không lẩn tránh Tư Cao.
Về đến nơi, không thấy bóng một người nào lảng vảng gần nhà, nàng chạy
vào như bay trong phòng của mẹ nàng, thấy mẹ nàng đang ngồi đạp máy ở
gần cửa sổ. Ánh sáng chiếu vào phòng qua khung cửa nhỏ. Con mèo ngồi
trên bàn say sưa liếm chân. Mẹ nàng ngưng tay đưa mắt nhìn con trách
móc:
- Trong trường hợp vừa rồi ít ra con cũng báo cho mẹ biết là con đi gọi
cảnh sát chứ
Phương Thảo lắc đầu:.
- Không? Con chỉ bỏ đi nơi khác để lánh mặt anh chàng đó.
Mẹ nàng vẫn nằng nặc nói:
- Con xử sự như vậy là phải lắm. Hạng người đó không thể sống nhởn nhơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.