THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 158

- Như vậy anh được thả ra không phải chỉ do công lao của anh là kẻ tố gíác,
mà còn do quan hệ luyến ái của em với tên cảnh sát.
Phương Thảo gào lên:
- Huyền Viêm? Anh đừng nói như vậy!
Huyền Viêm cười nhạt:
- Tuy vậy, anh mừng các bạn anh may mắn thoát nạn. Ít ra lương tâm anh
không bị cắn rứt về chuyện đó
Phương Thảo sốt sắng nói:
- Anh thấy đấy! Hiện tại anh và bạn anh không gì khác biệt cả. Anh và bạn
anh đều nhờ vào tình cảm của Phi Sơn đam mê em mà tất cả được giải
thoát.
Huyền Viêm xua tay:
- Em đừng đánh giá anh ngang hàng với họ. Họ khác với anh, họ không
phản bội ai.
- Làm sao anh biết được?
- Anh tin họ, và thực tế là như vậy.
Phương Thảo lại an ủi:
- Thì anh cứ xem như không có việc gì xẩy ra. Anh cứ đến với họ như
thường lệ. Thực ra trên đời này ai chẳng có phút giây yếu đuối?
Huyền Viêm lắc đầu:
- Đúng! Nhưng không phải anh đã gặp dịp phải chết mà cứ sống sờ sờ ra
đó.
Em có biết việc gì xẩy ra lúc anh cung khai không? Anh đã chết! Chết hẳn
rồi.
Lời nói của Huyền Viêm cứ mỗi lúc như điên như dại, nàng nghĩ đến anh
ta bị loạn thần kinh chăng?
Một nỗi buồn xâm chiếm vào tâm hồn nàng. Nước mắt nàng tuôn trào:
Huyền Viêm hỏi:
- Sao em lại khóc?
- Vì tâm hồn anh có vẻ không được ổn định. Em sợ quá!
Qua những lần trò chuyện với Huyền Viêm, Phương Thảo thấy rõ anh ta
khủng hoảng tinh thần, nguyên nhân là cứ tưởng mình đã tíết lộ bí mật cho

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.