THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 16

- Cháu đưa chân ra cho ông xem.
Phương Thảo kéo chiếc váy lên cao, đưa chân ra trước mặt. Chân của
Phương Thảo khá đẹp, dài thẳng, nhưng khác hơn các vũ nữ kia là đùi và
mông nở nang và rắn chắc.
Ông chủ gánh hát vừa nhìn ngắm, vừa lắc đầu hỏi:
- Cô bao nhiêu tuổi rồi?
Không đợi Phương Thào nói, bà Thu Vân trả lời:
- Cháu vừa tròn mưới tám.
Ông chủ gánh hát không nói gì cả, đứng dậy mệt nhọc: đến chiếc máy hát
đặt giữa đống vải vụn và các giấy tờ trên bàn, chọn một đĩa hát rồi mở máy.
Ông nhìn Phương Thảo bảo:
- Bây giờ cô cứ thử nhảy múa theo âm nhạc xem sao… cứ giữ váy như vậy.
Bà Thu Vân sợ Phương Thảo không làm được vội nói:
- Thưa ông, cháu tôi chưa được tập luyện lần nào.
Ông chủ gánh hát khoát tay ra hiệu cho bà Thu Vân đừng xen vào.
Phương Thảo kéo váy lên nhún nhảy theo điệu nhạc. Chính nàng cũng thấy
mình nặng nề, di chuyển khó khăn, không ẻo lả như nhưng cô gái đang tập
luyện ở phòng bên cạnh.
Ông chủ gánh hát bỗng tắt máy và trở về chiếc ghế bành, đưa tay chỉ ra
cửa.
Bà Thu Vân toát mồ hôi, thấy sự thất bại của Phương Thảo, vội nói:
- Chẳng lẽ cháu tôi xinh đẹp như vậy mà không thích hợp với nghề này
sao?
Ông chủ gánh hát vừa mò tay xuống giường tìm gói thuốc lá, vừa giảng
giải:
- Cái đẹp của cháu bà có thể dùng vào việc khác, còn làm vũ nữ thì không
thích hợp chút nào. Khán giả tôi không thích những cô vũ nữ cục mịch như
vậy.
Tự ái đổ vào người Phương Thảo, nàng chưa bao giờ thấy lòng mình đau
khổ như thế. Nước mắt rươm rướm chảy rồi nàng khóc òa lên, kéo bà Thu
Vân đi nhanh ra đường.
Bà Thu Vân an ủi :

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.