THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 28

- Tôi không đủ sức để hiểu nổi tâm tư của các cô ca nhi đâu. Đừng dạy đời
nữa. Nếu cứ đùa cợt mãi tôi không chơi với các cô nữa dâu.
Ngọc Sương nháy mắt nhìn bạn:
- Chà chà! Dạo này cô nữ sinh Đồng Khánh ảnh hưởng tâm tình của chàng
Tràng Khanh nặng trĩu rồi. Chỉ có điều là chàng Tràng Khanh cứ để cho
tình nhân mình ăn mặc như một cô hầu, một cô đầu bếp ở nhà ông Vĩnh
Đạt.
Phương Thảo chịu không nổi, hét:
- Im!
Ngọc Sương vuốt ve:
- Thôi để tao dùng nghề nghiệp sưởi ấm tâm hồn đang lạnh của mày. Rồi
nàng cất giọng hát lanh lảnh trong bầu sương đêm:
Ai lướt đi…ngoài sương gió….
Không dừng chân…đến bên em bẽ bàng…
Ôi!Vừa thoáng nghe… em mơ ngày…
Bước chân chàng… từ từ xa đường vắng…
Phương Thảo đưa tay bịt miệng Ngọc Sương không cho hát nữa, và nói
đùa:
- Thôi mẹ ơi! Mẹ ăn chè xong xuống đò cho con nhờ! Để dành hơi hám hát
tặng tình nhân.
- Phưong Thảo không thích nghe hát thì thôi, mình xuống đò đây.
Ngọc Sương rời khỏi chiếc thuyền con của Phương Thảo, trong lúc Phương
Thảo lòng nặng ưu tư, so sánh cuộc sống hẩm hiu của mình với cuộc đời
của các cô ca nhi xa hoa, phù phiếm.
Vì tự ái, sáng hôm sau Phương Thảo lén lấy hết số tiền của bà Cẩm Thúy
chắt chiu hàng ngày, cất nơi chiếc hộp gỗ ở đầu giường đem ra phố mua
một chiếc xách tay để tối đến khoe với Ngọc Sương và Bích Huyền là quà
tặng của Tràng Khanh, tình nhân của nàng.
Chiếc xách tay không đẹp gì, thuộc vào loại rẻ tiền, nhưng Phương Thảo
tiêu mất số tiền của mẹ nàng dành dụm phòng khi đau yếu. Nàng ân hận
nhưng cố trấn an lòng mình, để được khoe khoang với bè bạn.
Khổ thay! Khi nàng đem món quà tặng giả tạơ này đến khoe với Ngọc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.