THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 27

- Đúng rồi? Tao là thầy đời vì tao đã trải qua những trường lớp đểu giả
trong xã hội này, và tao cũng đã dạy cho bọn đểu giả nhưng bài học thích
đáng.
Phương Thảo thấy Ngọc Sương hăng say như một nhà diễn thuyết cũng
không làm nghiêm được, nên cười xòa:
- Các cô là ca nhi lúc nào cũng hận đời. Còn tôi đâu phải là ca nhi mà bảo
tôi phải hận đời như các cô Ngọc Sương ngắt lời:
- Phương Thảo, mày đừng tưởng bọn ca nhi chúng tao hận đời! Chúng tao
sống rất thoải mái vì chúng tao hiểu đời, và không để cho đời mang hận
đến cho chúng tao.
Ngọc Sương nheo mắt nhìn Phương Thảo nói tiếp:
- Kẻ hận đời chính là mày,… chính là những kẻ nhìn đời với đôi mắt của
một con nai tơ… giống như câu thơ của nhà thi sĩ nào đó:
Con nai vàng ngơ ngát.
Đạp riêu lá vàng khô”
Nói đến đấy Ngọc Sương cười sặc sụa như để chế nhạo Phương Thảo. Rồi
thấy Phương Thảo không cãi được, hậm hực ngồi rơm rớm nước mắt, Ngọc
Sương lại nhỏ nhẹ:
- Phương Thảo ơi! Mày đừng tự ái mà giận hờn chúng tao. Tao và Bích
Huyền thương mày như chị em ruột. Chẳng qua thấy mày mang một sắc
đẹp trời cho mà không xem đó như một tài sản thiên nhiên để hưởng thụ, và
tạo cho mình một uy thế trong cuộc sống. Mày sống như một kẻ đói rách
làm cho chúng tao đau lòng.
Phương Thảo xua tay:
- Ngọc Sương! Mày nói sắc đẹp là tài sản?
- Chứ sao!
Phương Thảo cười nhạt:
- Tao thì không nghĩ như vậy, sắc đẹp đâu phải là tài sản, nó chỉ là phương
tiện của hạnh phúc gia đình Ngọc Sương cười lớn:
- Đồ ngốc! Mày phải nói cho là đúng! Sắc đẹp là thứ phá hoại hạnh phúc
gia đình. Càng có sắc đẹp hạnh phúc gia đình càng tan nát.
Phương Thảo nói với giọng lạnh nhạt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.