THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 60

oang, rành rọt và chắc nịch.
Phương Thảo chợt hiểu ra mọi khác biệt của Phi Sơn chỉ vì quá yêu và say
đắm nàng mà thôi.
Suy nghĩ đó đã xua tan mọi ý nghĩ lo lắng trước đây đang chứa đựng trong
lòng nàng, cho đến khi cánh của mở, ông già bước ra, thì tinh thần nàng đã
hoàn toàn tự chủ.
Lần này không thấy Phi Sơn tiễn chân ông già ra cửa, mà chỉ nghe vang lên
một hồi chuông dài, rồi một người bước vào phòng làm việc của Phi Sơn.
Sau đó ông ta bước ra, tiến đến bên Phương Thảo hỏi tên tuổi rồi bảo nàng
vào.
Phương Thảo đứng dậy, chậm rãi vào phòng.
Phòng làm việc của Phi Sơn chỉ nhỏ hơn phòng khách một chút. Anh ta
ngồi sau một chiếc bàn lớn và chăm chú đọc một tờ giấy.
Phương Thảo biết đây là cử chỉ giả vờ đã chuẩn bị trước, cố làm ra vẻ trang
nghiêm để giấu sự xúc động.
Phương Thảo chống tay lên mép bàn, nói:
- Tôi đã đến theo lệnh ông mời.
Bỗng Phi Sơn giật mình, đứng phắt dậy tiến đến Phương Thảo, cầm tay
nàng dẫn đến một chiếc ghế bành bọc đệm nơi góc phòng, mời nàng ngồi…
Phương Thảo vừa ngồi xuống ghế thì Phi Sơn đã sụp xuống ôm chân nàng
úp mặt vào hai đầu gối, thân hình run bần bật, miệng thở hổn hên…và qua
một lúc lâu vẫn không nói được.
Phương Thảo cựa mình đứng dậy, và nói:
- Anh muốn báo cho tôi một điều quan trọng…Anh nói đi! Nếu cứ im lặng
tôi về đấy.
Phi Sơn mệt nhọc đứng đậy, ngồi bên Phương Thảo thì thầm:
- Không có chuyện gì cả! Tôi yêu cô quá! Tôi nhớ cô quá! Tôi muốn gặp
cô…
Phương Thảo định đứng dậy nhưng Phi Sơn kéo nàng lại, nói tiếp:
- Tôi có một ngôi nhà nhỏ, đẹp lắm, cô đến đó ở đi. Cô sẽ thực sự là chủ
nhà…tôi sẽ mua sắm cho cô áo dài, những đồ trang sức và tất cả những gì
cô muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.