THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 84

Phương Thảo đi về phía cổng phụ.
Ánh sáng mặt trời bắt đầu rọi qua các đọt cây cao, rưới lên các cây cảnh hai
bên hành lang vào phòng khách, diễn lại trước mắt Phương Thảo mối uất
hận của ngày nào.
Tràng Khanh mở cửa đưa Phương Thảo, vào phòng dưới, nơi làm nhà bếp.
Phương Thảo dừng lại nói:
- Hôm nay em muốn cùng anh nói chuyện ở phòng khách của chủ anh.
Tràng Khanh trố mắt nhìn Phuơng Thảo:
- Em điên rồi sao?
- Tại sao điên?
- Đó là chỗ ông bà chủ anh tiếp khách sang trọng. có trưng bày rất nhiều
vật quý, nếu rũi ro làm xê dịch, chủ anh biết được thì anh nói làm sao?
Phương Thảo cười khinh bỉ:
- Anh không nhớ em đã từng là khách của chủ anh, em đã được tiếp đón ở
phòng khách đó, và ngủ ngay tại chiếc giường sang trọng của bà chủ anh
hay sao? Em là khách sang trọng đấy, anh đừng ngại.
Thấy lời lẽ và thái độ của Phương Thảo đổi khác rất nhiều, Tràng Khanh
ngơ ngác như không hiểu gì cả.
Phương Thảo cười cay đắng:
- Anh sợ gì? Bất quá ông Vĩnh Đạt đuổi anh là cùng.
Tràng Khanh trợn mắt nhìn nàng:
- Em nói kỳ quái quá! Em không yêu anh sao? Không sợ anh mất việc làm
sao?
- Nhưng chúng mình sẽ cẩn thận…không để thất thoát vật gì trong phòng
khách.
Tràng Khanh xua tay:
- Thôi thôi, dù yêu thương em đến đâu, anh cũng không thể chiều em trong
việc này.
Phương Thảo tỏ vẻ hờn giận
- Anh xem trọng vợ chồng ông chủ anh và coi em chẳng ra gì. Anh lúc nào
cũng khom lưng uốn gối trước kẻ giàu sang, quyền quý, tự hào một cách
ngu xuẩn về sự giàu sang của họ như chính sự giàu sang của anh vậy. Nếu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.