THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 93

khách chia đò để rồi chia nhau một số tiền mà hôm sau nàng trang trải cho
các chi phí gia đình.
Ban ngày nàng thường khóa cửa nằm lì trong phòng. Những cửa sổ phòng
nàng trông ra sân không một tiếng động nào lọt vào khi đã khép kín.
Có lúc nàng ngủ thiếp đi, có lúc nàng thức dậy đi đi lại lại ttrong phòng,
làm những việc nhẹ nhàng như sắp lại đồ đạc, hoặc quét bụi trên các quần
áo, nàng đã tạo dựng một bầu không gian ngăn cách toàn bộ với thế giới
bên ngoài.
Có lúc nàng đi vào suy tư, cố luồn lách vào tận những nơi sâu thắm của tâm
hồn mình, nhưng cuối cùng nàng kết luận rằng, tốt hơn là không nên suy
nghĩ gì hết. Tất cả những gì nàng thấy trên đời này đều là những thất vọng,
những bài học đắng cay của số phận! Và mọi người đã sinh ra đều đáng
được thương hại.
Một buổi sáng, nàng chưa về đến nhà thì gặp lại Tràng Khanh.
Vẻ mặt anh ta trông thểu não và tức giận:
- Hôm nay anh đến nhà em có chút việc.
- Việc gì vậy? có quan trọng không?
- Vào nhà anh sẽ nói!
- Được! anh theo tôi.
Phương Thảo dẫn Tràng Khanh vào nhà mình,đây là lần đầu tiên chàng đặt
chân vào căn nhà nghèo nàn của Phương Thảo.
Phương Thảo hỏi:
- Anh tìm tôi làm gì? Tôi nghĩ anh chẳng bao giờ tìm đến tôi nữa cả.
Tràng Khanh không để ý đến câu hỏi của Phương Thảo, hỏi vội:
- Này em, chẳng biết hôm trước em qua chơi biệt thự có lấy lầm cái hộp
phấn của bà chủ anh để ở trên bàn không?
Phương Thảo cười nhạt:
- Cái hộp phấn nào?
- Cái hộp phấn rất quý, bằng vàng có gắn một hạt ngọc trên nắp hộp..Bà
chủ anh khi thấy mất lồng lộn lên, nghi cho anh nhưng không nói ra. Mà
cũng may là cách một tuần sau vợ chồng ông Vĩnh Đạt trở về nên có thể
một cô hầu, một nàng nào đó đã lấy cắp. Nếu không họ đã tống cổ anh ra

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.