THUYỀN VỀ BẾN NGỰ - Trang 94

khỏi nhà từ lâu rồi, và người ta đã báo cảnh sát bắt anh rồi? Họ là những
người giàu, thế lực, muốn bỏ tù ai chẳng được.
Phương Thảo thấy việc làm của mình đã tác hại đến bọn bồi bếp vô tội của
ông Vĩnh Đạt, nên tỏ vẻ thương tâm:
- Họ đã hành hạ thế nào đối với bọn bồi bếp trong nhà ông ta
Tràng Khanh gắt giọng:
- Chưa thấv đụng tới. Mới chỉ thấy cảnh sát đến tra hỏi, lấy biên bản nhưng
ai cũng sợ sệt.
Phương Thảo lưỡng lự giây phút, rồi nói:
- Chính tôi đã lấy hộp phấn ấy.
Tràng Khanh đôi mắt trợn ngược, miệng méo xệch qua một bên:
- Cô đã lấy.Sao cô nói chuyện đó một cách bình thản như vậy?
- Việc gì tôi phải lo lắng?
- Bọn hầu hạ ở biệt thự đang chết đứng vì hành động tham lam của cô.
Tràng Khanh nhìn Phương Thảo với đôi mắt căm hờn:
- Bây giờ tôi mới biết hôm đó tại sao cô nằng nặc đòi vào phòng khách và
phòng ngủ của ông bà chủ tôi. Cô em thân mến ơi! Nếu cô muốn ăn cắp thì
vào những cửa hàng, những quán ăn…chứ đừng giở cái trò ấy trong nhà tôi
đang hầu hạ…
Đợi cho Tràng Khanh tuôn cạn những câu mắng nhiếc tục tĩu, Phương
Thảo cười nhạt:
- Cái hộp phấn như vậy chủ anh muốn bao nhiêu chẳng có mà lồng lộn lên
như vậy.
Tràng Khanh đay nghiến:
- Nhưng tại sao cô lại ăn cắp?
- Để anh chừa cái thói nịnh hót, tâng bốc người giàu. Anh dám bán cả tiết
trinh của một cô gái, nhưng không dám làm mất một món đồ trưng diện của
người chủ
Tràng Khanh mỉa mai:
- Mình sống nhờ nhà giàu thì phải bảo vệ nhà giàu chứ.
Phương Thảo cười nhạt:
- Tại sao trước đây tôi chọn anh là người lý tưởng trong tuổi mộng. Thật là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.