TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 373

Aleksey Tolstoy

Tia Chiếu Khủng Khiếp Của Kỹ Sư Garin

Dịch giả: Đặng Ngọc Long

- 16 -

71

- Thuyền trưởng Gianxen, tôi muốn lên bờ.
- Xin tuân lệnh.
- Tôi muốn ông đi cùng với tôi.
Gianxen đỏ bừng mặt vì vui sướng. Một phút sau, chiếc xuồng sáu mái
chèo sơn bóng được nhẹ nhàng hạ từ du thuyền "Aridôna" xuống làn nước
trong suốt. Ba thủy thủ có nước da màu đồng hun trượt theo một dây chão
xuống xuồng. Họ nâng mái chèo lên, ngồi bất động.

Gianxen đứng chờ bên thang du thuyền. Dôia trùng trình, ả vẫn lơ đãng
nhìn hình bóng chập chờn vì không khí nóng rực của thành phố Naplơ với
những gác sân lên cao dần, nhìn những bức tường đất nung và những ngọn
tháp của pháo đài cổ kính trên mặt nước, nhìn đỉnh Vêduyvơ đang lững lờ
bốc khói. Trời lặng gió, mặt biển phẳng lặng như gương.

Rất nhiều thuyền bè chậm chạp trôi trong vịnh. Trên chiếc thuyền, có một
lão già cao to, nom giống như hình vẽ của Mikenlangiêlô[1], đang đứng
chèo. Bộ râu bạc rũ xuống chiếc áo khoác màu sẫm, rách rưới, vá chằng vá
đụp, những món tóc bạc bù xù như tổ quạ. Khoác qua vai là một chiếc túi
bằng vải gai.

Đó là Péppô, lão ăn mày mà người nào cũng biết.

Lão thường đi ăn xin trên chiếc thuyền riêng của lão. Hôm qua, Dôia đứng
trên du thuyền đã ném cho lão tờ giấy bạc một trăm đô la. Hôm nay, lão lại
chèo thuyền đến chiếc "Aridôna". Péppô là kẻ lãng mạn cuối cùng của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.