TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 374

nước Ý cổ xưa, được các vị thần và các nàng thơ say đắm. Tất cả những
chuyện đó đã qua đi không bao giờ trở lại. Không một ai còn vừa khóc vừa
đưa cặp mắt sung sướng nhìn những khối đá cổ nữa. Những họa sĩ thường
trả bằng tiền vàng để vẽ Péppô giữa những di tích đổ nát của ngôi nhà
Xêxili Giucunđut ở Pompây, nay họ đã thối rữa trên các bãi chiến trường.
Thế giới đã trở nên buồn tẻ.

Péppô vừa chậm rãi chèo vừa cho con thuyền bơi dọc theo mạn du thuyền
"Aridôna" đượm màu xanh vì những làn ánh sáng phản chiếu. Rồi lão
ngẩng khuôn mặt nhăn nheo, lông mày bù xù, tuyệt đẹp như một tấm huy
chương, và giơ tay ra, xin của bố thí. Dôia cúi mình xuống, hỏi bằng tiếng
Ý:
- Péppô, lão hãy đoán chẵn hay lẻ?
- Chẵn, thưa bà.
Dôia ném xuống thuyền lão một tập giấy bạc mới tinh.
- Xin cảm ơn quí bà xinh đẹp, - lão trang trọng nói.
Chẳng có gì phải trùng trình nữa. Dôia đã dự tính rằng nếu lão ăn xin già
lại chèo thuyền đến và trả lời "chẵn" thì có nghĩa mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Tuy nhiên, ả vẫn lo ngại vì những linh cảm gở: nếu đột nhiên cảnh sát mai
phục sẵn ở khách sạn "Xplenđiđơ" thì sao? Nhưng giọng nói oai vệ lại vang
lên trong tai ả: "... Nếu bà coi trọng tính mạng người bạn của bà...". Không
còn một sự lựa chọn nào khác.


72

Đến khách sạn, Dôia hỏi người gác cổng xem có thư từ gì gửi bà Lamôlơ
hay không? Người gác cổng đưa cho ả một bức điện không có chữ ký:
"Hãy chờ đến tối thứ bẩy". Ả nhún vai, đặt phòng rồi cùng Gianxen đi thăm
thành phố. Họ đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác. Dôia mua tất cả
những thứ mà đám quản lý lắm lời giới thiệu. Cuối cùng ả thấy chán.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.