TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 375

- Ta đến Pômpây đi, - ả bảo.

Họ phóng xe hơi đến chân núi Vêduyvơ và lang thang ở đó hồi lâu, trên
những đường phố đã quét dọn sạch tro tàn của thành phố cổ kính.
Dôia lấy đầu dù hù dọa mấy con thằn lằn xanh đang mơ màng ngủ trên
ngưỡng cửa của những ngôi nhà đá bỏ không từ hai nghìn năm trước.
- Buồn quá, ta trở về thôi, - ả nói, - Tôi không thích những gì đã qua, tôi
không thích những kỷ niệm.
Họ ăn trưa tại tiệm ăn trên bờ biển. Đang ăn, thỉnh thoảng Dôia lại đứng
dậy, đặt cánh tay để trần lên vai Gianxen và nhảy với vẻ mặt thờ ơ, mi mắt
khép hờ. Ai cũng háo hức nhìn ả. Các lần nhảy như vậy làm ăn uống ngon
miệng hơn.
Khi họ ra khỏi tiệm ăn, Gianxen hỏi:
- Đêm nay bà ra lệnh cho tôi ngủ ở đâu - trên du thuyền hay trong khách
sạn?
Dôia đưa mắt nhìn nhanh ông ta và lập tức quay đầu đi, không trả lời. Khi
vào cổng khách sạn, ả dựa người vào cánh tay cứng như đá của Gianxen.
Người gác cổng vừa đưa chìa khóa vừa nhăn bộ mặt đen sạm cạo nhẵn và
nhếch mép cười giễu cợt. Dôia đột nhiên cảnh giác:
- Có tin tức gì phải không?
- Ồ, thưa bà, không có gì đâu.
Ả bảo Gianxen:
- Ông hãy đến phòng hút thuốc mà hút thuốc đi. Nếu ông không ngán
chuyện vãn với tôi thì tôi sẽ gọi điện cho ông...

Ả nhẹ nhàng bước trên tấm vải đỏ của cầu thang. Gianxen đứng lại phía
dưới. Đến chỗ rẽ, ả quay đầu lại, mỉm cười. Gianxen đi vào phòng hút
thuốc, ngồi gần máy điện thoại, châm thuốc hút như ả ra lệnh và ngửa
người ra, chờ hồi chuông gọi. Ông ta thả hồn theo mộng...

Nhưng không thấy tiếng chuông điện thoại reo, Gianxen nhắm mắt lại để
khỏi phải nhìn thấy cái máy điện thoại khốn kiếp kia... Chà, thật ra, làm sao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.