TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 437

Những người cùng ông ta đến đây hoặc đã chết, hoặc đã bỏ trốn. Nhà cửa
đã hư hỏng, con đê của trạm thủy điện đã bị lũ xuân cuốn trôi. Toàn bộ lao
động trong bảy năm trời, tất cả những lập luận lạ lùng cùng những cuộc
nghiên cứu các lớp đất sâu - vòng đai ôilvin - nhất định sẽ mai một đi cùng
với ông ta.


Trước đây, đi bộ ba trăm cây số trong rừng taiga để đến nơi có người ở chỉ
là chuyện chơi đùa đối với ông ta.Giờ đây, chân tay đã bị tê thấp nặng, răng
rụng hết vì chứng hoại huyết. Mùa đông lại sắp đến, mà mùa đônglà cái
chết.Tim ông ta đau thắt lại...Chẳng lẽ ông ta sẽ không còn bao giờ được
nhìn thấy mặt người, được ngồi cạnh lò sưởi, được hít thởhương vị bánh
mì, hương vị cuộc sống nữa hay sao? Ông ta lặng lẽ bật khóc.

- Ông Manxép, ông Manxép! - đột nhiên ông ta nghe thấy một giọng thanh
thanh của trẻ con gọi lẫn vào tiếng gió.

Ông ta sững sờ lắng nghe. Một lát sau lại vang lên tiếng gọi:

- Ông Manxép? Ông ở đâu đấy? Ông còn sống không?

Bộ râu Manxép run rẩy, môi run rẩy, ông ta dang tay ra và nhắc đi nhắc lại
không thành tiếng:

- Tôi đây...Manxép đây...Tôi còn sống đây...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.