TIA CHIẾU KHỦNG KHIẾP CỦA KỸ SƯ GARIN - Trang 98

động. Tôi nhìn thấy Garin - hắn đang chất bàn ghế, bao bì, hòm xiểng thành
một đống ở cạnh tường. Thấy tôi, hắn vớ lấy chiếc va li da mà tôi đã quen
thuộc từ lâu rồi, nơi hắn thường để bộ máy mẫu, rồi nhảy vọt sang phòng
bên cạnh. Tôi rút phắt súng lục ra và lao theo hắn. Hắn đang mở cửa sổ,
định nhảy ra đường. Tôi bắn một phát, hắn cứ một tay xách va li, một tay
cầm súng, mà chạy đến cuối phòng, núp sau giường và bắn trả. Đó là một
trận quyết đấu thật sự, tiểu thư Dôia ạ. Một viên đạn xuyên qua mũ tôi. Đột
nhiên, hắn lấy một mảnh vải gì đó che kín mồm và mũi rồi chĩa một ống
kim loại về phía tôi: một phát súng vang lên, không to hơn tiếng mở nút
chai sâm banh, và đúng giây phút đó, tựa như có hàng nghìn vuốt sắc nhỏ
xuyên vào mũi, vào cổ họng, vào ngực tôi, cào xé người tôi, hai mắt tôi ràn
rụa nước mắt vì một nỗi đau đớn không thể chịu nổi, tôi bắt đầu ho, hắt hơi,
ruột gan tôi đảo lộn hết, và xin lỗi tiểu thư, tôi nôn thốc nôn tháo đến mức
phải ngã vật xuống.

- Đi- phênin- clo- ácxin trộn với phốtgen theo tỷ lệ mỗi thứ năm mươi phần
trăm đấy mà - một chất rẻ như bèo ấy, chúng ta hiện đang trang bị cho cảnh
sát loại lựu đạn này, - Rôlinh nói.

- Đúng thế... ngài Rôlinh nói đúng đấy - đó là loại lựu đạn hơi ngạt... May
thay, cơn gió lùa vào đã mau chóng làm hơi ngạt tản đi. Tôi hơi tỉnh lại và
dở sống dở chết lê về nhà. Tôi bị ngộ độc, khắp người đau như dần, bọn
công an sục sạo khắp thành phố tìm tôi, tôi chỉ còn cách trốn khỏi
Lêningrát và tôi đã trốn được tuy phải trải qua biết bao gian nan nguy hiểm.

Tưclinxki vung hai tay lên và cúi đầu xuống mong được khoan dung. Dôia
hỏi:

- Anh tin chắc là Garin cũng đã trốn khỏi Nga chứ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.