141
tương lai, giả thiết đưa ra là tất cả mọi người sẽ bị ảnh hưởng như nhau. Trong các trường
h
ợp ngộ độc phóng xạ, yếu tố ảnh hưởng duy nhất là khoảng cách từ vụ nổ hoặc từ tấm che
ch
ắn bức xạ.
Các b
ệnh bức xạ và chứng biến dạng ở những người sống sót sau vụ nổ ở Hiroshima và
Nagasaki đã quá nổi tiếng, nhưng có một thực tế không quá phổ biến là không phải tất cả
nh
ững người đã tiếp xúc với bức xạ đều bị nhiễm độc phóng xạ. Một số người cách chỉ có
m
ột dặm từ trung tâm của vụ nổ đã không bị tác động xấu nào.
T
ại Bệnh viện St. Francis ở Nagasaki, nơi cách chỉ một dặm từ trung tâm của vụ nổ, toàn bộ
nhân viên không b
ị ảnh hưởng. Một ngày sau khi xảy ra vụ nổ, các nhân viên của bệnh viện
đã đi xung quanh thành phố Nagasaki để thăm và chăm sóc cho người bệnh tại nhà - và tại
các địa điểm của thành phố mà người Mỹ đã tuyên bố sẽ không thể ở được trong vòng 20
năm tiếp theo! Làm sao họ thoát khỏi ảnh hưởng? Trong vòng một thời gian trước khi xảy ra
v
ụ nổ, bác sĩ Tatsuichiro Akizuki, một trong những giám đốc của bệnh viện, đã chuẩn bị cho
mình và đồng nghiệp một chế độ ăn uống gồm các thực phẩm “dương”, trong trường hợp này
là súp miso, g
ạo lứt, wakame (rong biển ), và bí ngô Hokkaido. Chế độ ăn uống thực dưỡng
nghiêm ng
ặt dường như đã bảo vệ họ. Theo lý thuyết thực dưỡng, bức xạ hạt nhân là cực kỳ
“âm”; do đó một chế độ ăn uống tuyệt đối “dương” là cần thiết để cân bằng nó.
Chuy
ện của những người hồi phục từ bệnh bức xạ bằng cách áp dụng chế độ ăn uống thực
dưỡng đôi khi khá li kỳ. Một phụ nữ 50 tuổi ở Hiroshima, người ở gần trung tâm của vụ nổ,
b
ị bỏng khắp cơ thể và bị khoảng 50 mảnh vỡ thủy tinh đâm sâu, đã phục hồi bằng một chế
độ thực dưỡng nghiêm ngặt. Trong vòng một năm sau khi xảy ra vụ nổ, cơ thể của bà xả liên
t
ục một loại máu rất đen từ tử cung. Dần dần máu mới hình thành, và tất cả các mảnh thủy
tinh, trong đó có những mảnh đã ăn sâu trong cơ thể, trồi lên mặt da và được gỡ bỏ từng
m
ảnh một. Vào thời điểm câu chuyện của bà được viết (1979), bà có sức khỏe tuyệt vời [31].
Các nhà nghiên c
ứu sau đó đã phát hiện các chất dinh dưỡng khác hữu ích trong việc hỗ trợ
cơ thể trung hòa các tác hại của bức xạ. Một số trong đó là: i-ốt tự nhiên, đặc là trong các loại
t
ảo biển như rong biển; Algin, cũng được phát hiện trong tảo bẹ; canxi; vitamin B6; vitamin
B được phát hiện trong men bia và gan; vitamin C, bao gồm các bioflavinoids và rutin;
protein; pectin như được tìm thấy trong hạt hướng dương; và nước tinh khiết không nhiễm flo
[32]. Vitamin E có hi
ệu quả trong việc bảo vệ khỏi bị bỏng tia X và khỏi bị sẹo khi uống hoặc
bôi trên m
ặt da trước khi chiếu xạ [33]. Trong thực tế, tất cả các biện pháp vừa thảo luận có
hi
ệu quả nhất nếu được thực hiện trước khi tiếp xúc với bức xạ và có thể được gọi là biện
pháp d
ự phòng. Ngoài ra, với kiểu dự phòng này, chúng ta có thể nói rằng biện pháp nào có
tác d
ụng ngăn chặn cũng sẽ có tác dụng chữa khỏi.
B
ệnh địa phương
Trong m
ột nhà thờ cổ ở Amsterdam, một “nhà thờ ẩn nấp” đã từng được sử dụng bởi các cá
nhân t
ự do tôn giáo để thoát khỏi sự bức hại, một cuộc gặp lịch sử đã diễn ra. “Chỉ vào thời
điểm này mới xuất hiện một nhóm các nhà tư tưởng tự do, gặp mặt không phải để thảo luận
v
ề tự do tôn giáo, mà để đặt câu hỏi và tố cáo cái tính chính đáng của căn bệnh được gọi là