93
cách thuy
ết phục, đến mức Giáo sư Estor từng kêu lên: “Vi khuẩn không thể là nguyên nhân
gây ra ho
ại tử, chúng là hệ quả của nó” [12]. Vậy là trong khi Pasteur dạy rằng vi trùng gây
b
ệnh, thì Bechamp dạy rằng bệnh tạo ra vi trùng.
Nhi
ều năm trước đó, khi Bechamp vẫn đang phát triển lý thuyết của mình, ông đã thực hiện
m
ột số thí nghiệm chứng minh rằng vi khuẩn vốn thuộc về sinh vật chủ, và các sinh vật trong
không khí không có liên quan đến sự xuất hiện của chúng trong mô. Trong một thí nghiệm,
ông b
ảo quản xác chết của một con mèo trong một chiếc hộp bằng phấn tinh khiết được
chu
ẩn bị theo cách mà không khí sẽ liên tục được làm mới mà không cho phép sự xâm nhập
c
ủa bụi hay vi sinh vật. Sau sáu năm rưỡi, ông phá bỏ lớp phấn và chẳng thấy gì ngoài những
m
ảnh xương và bột khô. Không có mùi gì, và phấn nhân tạo cũng không đổi màu. Dưới kính
hi
ển vi, Bechamp thấy hàng ngàn microzymas tràn ngập tại nơi mà cơ thể của con mèo đã
n
ằm.
L
ặp lại thí nghiệm ông chôn một lá gan của con mèo và một lần khác là tim, phổi, thận, và
c
ẩn thận hơn trong việc loại trừ sinh vật trong không khí. Sau bảy năm ông đã phát hiện trên
giường phấn nhân tạo gần nơi để các bộ phận của con mèo không chỉ tràn ngập microzymas
mà còn là các vi khu
ẩn cũng được hình thành. Bởi vì ở lần thứ hai này thí nghiệm đã được
chuy
ển từ Montpellier nơi khí hậu nóng ấm tới Lille nơi khí hậu lạnh lẽo khoảng gần một
năm sau khi bắt đầu, sự phân hủy của thịt chậm hơn so với thí nghiệm trước đó. Do vậy các
vi khu
ẩn vẫn chưa quay trở lại thành microzymas như chúng đã làm trong thí nghiệm trước
đó [13].
Hai thí nghi
ệm này lần nữa khẳng định cái ý tưởng đã từng nảy lên trong Bechamp qua rất
nhi
ều quan sát và thí nghiệm trước đó. Một số bài học rút ra từ các thí nghiệm này cũng như
các quan sát và thí nghi
ệm trước đó là: thứ nhất, sau cái chết của một cơ quan, các tế bào của
nó bi
ến mất, nhưng vẫn còn lại vô số những microzymas. Thứ hai, microzymas có thể sống
vô th
ời hạn sau khi cơ thể thực vật hoặc động vật mà ban đầu chúng tạo lên phân hủy.
Microzymas là nh
ững yếu tố bền vững duy nhất của sinh vật. Thứ ba, microzymas là nhân tố
t
ạo nên tế bào thực vật và động vật, mà phát triển thành vi khuẩn sau cái chết của thực vật
ho
ặc động vật đó. Thông qua quá trình tiêu hóa, vi khuẩn làm phân hủy cơ thể thực vật và
động vật, và khi quá trình này hoàn tất, chúng quay trở lại thành microzymas. Thứ tư, các
sinh v
ật trong không khí, được gọi là vi khuẩn trong không khí, chỉ đơn giản là microzymas
ho
ặc các hình thức tiến hóa của chúng (vi khuẩn) trở nên tự do sau khi sự phân hủy của thực
v
ật hay động vật hoàn tất. Và thứ năm, các microzymas Bechamp phát hiện trước đó trong
ph
ấn tự nhiên bị chôn vùi trong đá vôi - nhưng không có trong phấn nhân tạo được sản xuất
trong phòng thí nghi
ệm, là những thực thể sống sót của các yếu tố đã tạo nên các sinh vật
s
ống cổ đại. Không ngạc nhiên khi Bechamp đã từng nói, “Không có gì thuộc về cái chết; tất
c
ả mọi thứ là của cuộc sống” [14].
M
ột trong những phát hiện quý báu của ông là: có những sự khác biệt về chức năng nhưng
không nh
ất thiết là về hình thái giữa các microzymas của các cơ quan khác nhau của cùng
m
ột con vật. Sau này Bechamp nhận ra rằng có sự khác biệt về chức năng của microzymas
trên (1) các cơ quan và các mô của cùng một động vật ở các lứa tuổi khác nhau, (2) máu và