TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 102

“Thằn lằn chẳng qua là trung gian, chân thân ở nơi khác.” Nói xong

liếc mắt nhìn Ngôn Sư Thải một cái, Giang Dạ Bạch thế nào cũng cảm thấy
ánh mắt kia tràn ngập thâm ý.

Ngôn Sư Thải lập tức nhíu mi, quyệt miệng một cái, quay người run

run nhào vào trong lòng hắn: “Ta rất sợ hãi! Sư huynh! Ngươi nhất định
phải bảo hộ ta!”

Thiển Minh lúc này khẽ giãy dụa, nàng lại gắt gao ôm lấy hắn, trong

miệng hô: ” Ta sợ nhất yêu vật thằn lằn, thần mã …! Sư huynh, nhất định
phải cứu cứu ta a…”

“Buông ra! Ngươi buông ra!” Thiển Minh mạnh mẽ thoát khỏi ma trảo

của Ngôn Sư Thải, vội vàng phi đến ngoài cửa. Cái mặt hắn bất cẩu ngôn
tiếu băng sơn, ngược lại giờ phút này chật vật, chúng đệ tử nhìn thấy, đều
buồn cười, Bạch Liên lại không hề cố kỵ ha ha cười.

Mặt Thiển Minh ửng hồng, đáy mắt hiện lên thần sắc tức giận: “Ở đây

đã vô sự, cáo từ!” Nói xong vội vàng triệu hồi phi kiếm ra, nháy một cái đã
biến mất ở chân trời.

Lưu Băng cũng có chút xấu hổ, đành ho khan vài tiếng nói: “Mặc kệ

thế nào, người tỉnh là tốt rồi, cái kia… Kia tạm thời không có việc gì, ta
cũng đi trước . Ngôn Sư muội, ngươi tự chiếu cố mình cho tốt, có chuyện
gì đến rừng đào phía đông hạ phòng tìm ta.” Dứt lời, cũng hóa phi kiếm
bay lên, đuổi theo Thiển Minh mà đi.

Đệ tử khác thấy Ngôn Sư Thải không có việc gì, thăm hỏi một chút rồi

ai về phòng nấy, chỉ có Hoa Âm Túy cùng Bạch Liên vẫn giữ ở chỗ này.
Bạch Liên đưa tay sờ chán Ngôn Sư Thải: “Ngươi thật sự không sao rồi?
Từ trong bụng ngươi phun ra con thằn lằn lớn như vậy!”

Giang Dạ Bạch ở bên gật đầu tỏ vẻ đồng ý: thật sự rất lớn, hơn nữa

hương vị ngon, so với quả Giáng Châu còn ngon hơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.