TIÊN LÔI CUỒN CUỘN ĐẾN - Trang 101

Thằn lằn dài chừng một thước, thoạt nhìn cực kì màu mỡ, Giang Dạ

Bạch nuốt nuốt nước miếng, nhất thời liền cảm thấy không kiềm chế nổi
mình. Mà đám người Bạch Liên, cũng kinh hoảng kêu lên.

Trong khi bọn họ thét chói tai, Ngôn Sư Thải động lông mi vài cái,

Lưu Băng vui vẻ nói: “Nàng tỉnh rồi!”

Ngôn Sư Thải lúc này mới chậm rãi mở to mắt, hơi thở yếu đuối mở

miệng, còn thở hổn hển vài cái: “Ta… sao thế này… ?”

Hành động này… Tốt quá rồi!

Lưu Băng quả không nghi ngờ nàng, đưa tay nâng nàng ngồi dậy:

“Ngôn Sư muội, ngươi bị yêu vật chiếm thể xác, hôn mê đã lâu. Nhưng
hiện tại đã không còn việc gì nữa.”

Ngôn Sư Thải lộ ra vẻ khiếp sợ: “Yêu vật?”

“Phải, chính là con thằn lằn kia —— gì? Thằn lằn đâu?” Lưu Băng

quay đầu đi tìm thằn lằn, lại phát hiện không thấy thằn lằn. Một bên Giang
Dạ Bạch vụng trộm đem cái đuôi thằn lằn lộ ở ngoài môi hít vào trong
miệng, sau đó ngẩng đầu nhìn nóc nhà, biểu tình trấn định. ( =]] ăn vụng
biết trùi mép)

Lúc trước ánh mắt mọi người bị Ngôn Sư Thải hấp dẫn, cũng chưa để

ý, nay Lưu Băng nhắc mới tỉnh, vội vàng tìm thằn lằn chung quanh. Bạch
Liên thậm chí còn đề nghị nói: “Có lẽ trốn đến phòng Tiểu Dạ? Chúng ta đi
đến đó tìm xem!”

Thiển Minh vẫn trầm mặc không nói, bỗng nhiên mở miệng: “Không

cần tìm.”

Lưu Băng tò mò: “Vì sao? Không điều tra rõ là yêu vật gì sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.