“Hai.”
Nhất Cửu giật mình, Chu Đồ vội vàng khẩn trương đè hắn lại.
Cảnh Nguyên nhấc mi, “Ba…” Vừa phát ra âm thanh, hoa lửa vẩy ra
khắp nơi trên trời đồng thời biến mất, trong trời đất từ cực độ hỗn loạn lập
tức biến thành cực độ yên tĩnh.
Cảnh Nguyên nở nụ cười: “Tốt lắm. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.”
“Lửa ma đã thu. Ngươi mau thả công chúa!” Chu Đồ cắn răng nói.
“Bước tiếp theo, vá trời.”
“Ngươi nói cái gì?”
“Ta nói, vá trời lại. Nếu không, nàng sẽ chết.” Trên tay Cảnh Nguyên
dùng sức, Liễu Diệp liền phát ra một tiếng hét thảm, có vẻ vô cùng thống
khổ.
“Ngươi!” Chu Đồ tức giận đến cực điểm, nhưng cũng không có biện
pháp, đành phải bình tĩnh nói, “Ngươi không thể ép buộc. Thiên nhãn đã
mở, thiên giới đã vỡ, làm sao lấp vá được?”
“Không được sao? Vậy nàng sẽ chết.” Ánh mắt Cảnh Nguyên lãnh
khốc đầy đủ thuyết minh rằng tuyệt không dàn xếp đường sống.
Chu Đồ giận đến giơ chân, Nhất Cửu ở bên ngăn hắn lại nói: “Ngươi
đừng đầu trận tuyến đã tự loạn. Cứ mặc cho hắn động thủ.” Nói xong, nhìn
chằm chằm Cảnh Nguyên cười lạnh, “Ra tay đi, ta không tin, một con
người như ngươi có thể giết chết được công chúa. Năm đó Sùng Hương
cũng không thể làm được, ngươi làm thật cho ta xem.”
Chu Đồ đơn giản cũng mặc bất cứ giá nào, “Đúng! Nhất là ngũ phách
của người đã tiêu tán, xem ngươi với một phách cuối cùng này có thể giãy